Monday, September 29, 2008

Bệnh viện tại gia

Khoảng thời gian này, cách đây 2 năm, nhà mình như một cái phòng trong BV...Mặc dù giỗ mẹ đã qua từ tuần trước, nhưng vì năm 2006 là năm nhuận, nên tính theo ngày dương lịch, thì mẹ mất vào ngày 06/10/2006

Thế nên, những ngày cuối tháng 09, tình hình của mẹ đã tồi tệ lắm. Dịch truyền cắm suốt 24/24, lúc này gần như các mạch máu ở tay chân xơ cứng hết, không thể truyền được nữa. Mỗi ngày, mẹ truyền khoảng 6 chai vừa Glucoz, vừa muối, vừa Lactat Ringer, thêm một chai mỡ nhỏ xíu màu trắng, và huyết thanh vàng...

Thuốc của mẹ nhiều lắm, kháng sinh liều cao, Morphin, thuốc giảm đau...Kháng sinh để chống nhiễm trùng, vì mẹ hay bị sốt cao, khò khè, chắc do nằm nhiều, dễ viêm phổi, và thêm vào đó, vùng lở loét, hoại tử ngày càng ăn sâu vào xương, sinh mủ quá nhiều

Hồ sơ bệnh án của mẹ ở khoa Ngoại BV Trưng Vương, mỗi buổi trưa , anh Hân đều vào khoa lãnh thuốc và dịch truyền về...Tất cả những dịch vụ Y tế cần thiết dành cho mẹ đều được thực hiện tại nhà

Hằng ngày, tôi rơ miệng cho mẹ bằng dung dịch Borat, giống như em bé, để tránh nấm Candidas xâm lấn từ miệng, lan qua vòm hầu, xuống thực quản. Dịch truyền gần như được theo dõi 24/24 để xử trí kịp thời khi vỡ mạch hay hết thuốc...

Lúc nào trong phòng cũng co 2 bình Oxy : một nhỏ, một lờn. Bình nhỏ thì đắt, nhưng được cái giao tận nhà, nếu hết Oxy giữa đêm cũng không ngại. Còn bình lớn thì mình phải tự chuyên chở và khiêng lên phòng...

Nhà cũng có máy hút đàm, Phát cho mượn, vì mẹ nằm nhiều dịch tiết nhiều, nên hay khò khè, khó thở.
Ngộp quá, thì phải dút ống thở vào mũi của mẹ ngay lập tức

...Mẹ bị liệt chân từ đầu tháng 06, tiếp đó là liệt nửa thân dưới, không còn tự đi tiêu, đi tiểu được nữa. Đặt ống dẫn tiểu, do Út đảm nhận, cách vài ngày, lại thay ống, còn khi nào bịch tiểu đầy thì đổ đi.

Mẹ cũng không tự đi cầu được, nên mỗi ngày, tôi phải dùng tay, móc phân ra ngoài cho mẹ

Một ngày kia, 2 bên bẹn của mẹ, kiến đốt sưng hết nhưng mẹ không biết đau để kêu chúng tôi nữa. Đó chính là lúc mẹ bắt đầu bị loét, hoại tử, nước vàng chảy ra, nên kiến bu lại.

Từ ngày đó, mỗi chiều tôi kiêm thêm công việc lau rửa vết thương, thay băng cho mẹ

Thuốc sát trùng cho mẹ gồm Betadine, xanh Methylene, savon diệt khuẩn. Gạc, gòn, Út hấp từ khoa đem về.

Những phần việc còn lại như tắm rửa cho mẹ, cho mẹ ăn, uống nước, xoay trở người, xoa bóp tay chân, cho mẹ vận động...canh dịch truyền ban đêm, được chị Hai và Hường thay nhau phụ giúp chúng tôi

CN là ngày mẹ bị hành nhiều nhất, vì có Út ở nhà, thôi thì đủ việc, gội đầu cho mẹ, tắm cho mẹ, sát trùng chỗ nằm của mẹ...

Mỗi lần di chuyển mẹ từ tấm nệm nước này sang tấm nệm nước khác để giặt, hay thay đồ cho mẹ, la mẹ đau lắm, mẹ cứ la mắng , xua đuổi tôi và Út đi chỗ khác...Mẹ sợ chúng tôi lắm nhưng không dám phản đối, vì mẹ còn sức lực nào nữa đâu, mẹ chỉ dám la thôi

Khoảng một tuần trước khi mẹ mất, Hạnh phải mời BS Khôi lại mở đường truyền tại TM cảnh trên, vì đã hết truyền được ở tay chân rồi. Trước đó, hôm thì nhờ Phát, hôm thì nhờ má Dung, tìm chỗ truyền, nhưng đều thất bại, chỉ một chút thôi là mạch vỡ ...

Không truyền đủ số chai dịch được phân chia mỗi ngày, chúng tôi quyết định nuôi thêm bằng đường ống cho mẹ , đặt ống thông cũng rất khổ, mà duy trì ống thông còn khổ hơn...

Mẹ khó chịu, nên chỉ cần chúng tôi lơ là một chút là mẹ rút ống ra. Đến nước này, chúng tôi phải trói tay mẹ lại. Thật thương tâm, nhưng không làm sao khác hơn được.

Có lẽ vì mẹ lâu ngày không ăn , và mẹ cũng bị liệt ruột nữa, nên mẹ bị tiêu chảy. Ôi, cái đêm ấy, sao mà cực lòng đến thế, mẹ đau nhiều lắm rồi, xoay người mẹ một chút thôi là mẹ đau. Mà tiêu chảy thì cứ tuôn ra như nước, vừa phải thay đồ, lau nệm, chùi rửa cho mẹ, sát trùng lại cái ổ loét hoại tử nữa. Vừa lau xong, quay đi, quay lại đã thấy ngay bãi khác...

Đường truyền bằng TM cảnh cũng bị phù nề, hết chỗ rồi, không thể truyền trên đầu được, Út đành nhờ BS Hải lại bộc lộ TM...Mạch của mẹ xep lắm, rạch ra không còn một giọt máu, chỉ toàn nước với nước. BS Hải nói với tôi và Út : "Mẹ chắc chỉ được 2, 3 ngày nữa thôi"...Tối đó là tối thứ 2

Những ngày tiếp theo, mẹ yếu lắm, gần như mê man suốt, không còn tỉnh nữa. Tôi nhớ có lần, tôi rơ miệng cho mẹ, mẹ mở mắt nhìn tôi và nói : "Chị đừng làm em đau, em mới há mồm ra"... Nhìn mẹ ngây ngây dại dại, tôi ứa nước mắt gật dầu dỗ dành ...Vậy mà tôi vừa đưa tay vào, mẹ liền ngậm miệng lại, cắn tôi đau lắm.

Sang ngày thứ 5, nghĩa là 3 ngày sau, mẹ mê man và khó chịu nhiều, phải úp Mask cho mẹ, và Oxy mở liên tục.

3 giờ chiều, Hạnh lo lắng, đòi đưa mẹ nhập viện...Hạnh bảo phải quyết định liền, nếu không, sẽ không kịp

Tôi nhìn mẹ...đứng trên phương diện là Bác sĩ, thì còn nước, còn tát...với người ngoài, mình còn làm vậy, huống chi là mẹ...Nhưng là một người con, tôi không đành lòng đưa mẹ đi. Liệu mẹ có đến được BV không ? Hay chỉ vừa khiêng mẹ xuống cầu thang là mẹ tắt thở ???

Nếu vào BV, chắc chắn, mẹ sẽ nhập cấp cứu, chúng tôi sẽ không được ở gần mẹ, mà chỉ đứng vòng ngoài cho đến khi nào BV gọi vào để đưa mẹ về ...Và điều cuối cùng, cũng chỉ là mẹ ra đi, không còn cách nào khác, không có kết quả khác, vậy thì tại sao, không để mẹ được yên ổn ở nhà, có con cháu quây quần trong những giây phút cuối...Nghĩ lại, tôi cảm thấy mừng vì ít nhất lúc đó, mình đã có quyết định sáng suốt

Hạnh mua thuốc gĩan khí quản về tiêm cho mẹ, mẹ có vẻ dễ chịu hơn. Sáng hôm sau, thứ 6 Trung Thu...Chị N và Hạnh chào mẹ đi làm. Mẹ đặc biệt tươi tỉnh, cười, vẫy tay tạm biệt các con . Thấy môi mẹ mấp máy, tôi ghé sát tai để xem mẹ nói gì, nhưng mẹ không còn hơi nữa.

Tiếng mẹ nhẹ như hơi thoảng, dường như vọng từ cõi xa xăm nào đó

10 giờ sáng, BS Tần ghé lại thăm. BS còn ngạc nhiên khi gặp mẹ, mẹ không có vẻ gì là sắp đi cả. BS hỏi "Bác còn nhớ con không ?". Mẹ cười, gật đầu chào, nhưng không thể nói thành tiếng nữa

11 giờ, Sao Mai lên thăm bà ngoại. Bà gặp SM xong, nhắm mắt ngủ. Mọi việc có vẻ rất bình thường. Anh Hân đón Duy và ghé BV lãnh thuốc như mọi ngày...Tôi đang ngôi chơi với bé Nhí, con gái xin tối nay được đi rước đèn. Đúng lúc đó, SM gọi tôi : "Dì D ơi, bà ngoại tự nhiên nấc lên một cái rồi nằm im luôn.."

Linh tính báo cho tôi biết có chuyện không hay rồi. tôi chạy nhanh vào. Gương mặt mẹ trắng bệch, mẹ im lìm bất động. Tôi hất tung cái chăn mẹ đang đắp, hơi thở của mẹ rất yếu ...Đo huyết áp, 9/5 rồi 6/4, rồi không đo được nữa...Mạch dường như đã ngừng đập

Tôi hốt hoảng gọi Hạnh, Hạnh an ủi tôi nói sẽ về ngay. Tôi gọi điện cho chị N, rồi anh Hân...SM lại nói : " Bà ngoại nấc thêm cái nữa, và sùi bọt mép rồi dì D ơi"...Tôi như người mất hồn, tay chân run bắn lên, ... tôi không còn biết phải làm gì nữa....

Đúng lúc đó, anh Hân về, anh ấy đặt tấm gương lên mũi của mẹ và nói : "Mẹ tắt thở rồi"

...Những ngày sau đo, tôi bắt đầu dọn dẹp cái BV trong phòng ngủ của mẹ và Út. Trả lại 2 bình Oxy, chùi rửa mấy tấm nệm nước, đóng gói từng bao thuốc, dây truyền dịch, gạc, gòn..., thanh toán viện phí cho mẹ tại BV Trưng Vương ...kết thúc tất cả những gì liên quan đến căn bệnh của mẹ suốt 2 năm ròng rã

Tôi không còn bận rộn nữa, cũng không còn bị mẹ la mắng, xua đuổi nữa, nhưng tôi hụt hẫng, trơ trọi, lạc lõng thực sự.
Căn phòng đó, không có mẹ, không có Út, không có chị Hai, không có Hường...
Nhà bớt đi 4 người, đìu hiu, vắng vẻ ..và kể từ đó, Hạnh cũng không muốn về nhà cùng tôi nữa

Niềm an ủi duy nhất của tôi là : Tôi đã được hầu hạ, chăm sóc mẹ đến tận giây phút cuối cùng...

No comments: