Monday, September 22, 2008

Công việc của mẹ - Điện thoại viên

Mẹ làm công việc này từ ngày đầu bước chân vào BGI. Thuở ấy, Tổng Giám Đốc BGI là bạn thân của bác Khải, và bác đã xin cho mẹ về đây.

Mẹ đã từng là Nhân viên của hãng Reverson Singer của Mỹ những năm 1959 -1960, nên mẹ biết nói tiếng Anh, tiếng Hoa và sơ sơ tiếng Pháp (con của ông ngoại mà). Sau khi sinh chị N , mẹ ở nhà nuôi con nên vốn Sinh ngữ cũng bay đi vèo vèo theo thời gian khôn lớn của 4 đứa

Vào BGI, thời gian đầu, bố phải kèm lại tiếng Pháp cho mẹ. Mẹ tài thật, cuối cùng mẹ cũng vượt qua được, đảm đương tốt việc trực điện thoại, nhận lệnh các vị Giám Đốc, báo cáo công việc...Mẹ còn khá đẹp mặn mà, mặc áo dài, tóc bới cao thật sang trọng, quyến rũ...nên có nhiều ông ngưỡng mộ, Lâu lâu, bố tức quá phát ghen, nhưng có hề gì, vì lúc nào bố cũng đưa đón mẹ đi làm hàng ngày

Giải Phóng...BGI trở thành Nhà Máy Bia Saigon, Công việc của mẹ vẫn là trực tổng đài, nhưng lúc này, mẹ đạp xe lọc cọc, áo ngắn xuềnh xoàng, tiều tuỵ, hốc hác. Lúc nào mẹ cũng chỉ có lon Guigoz cơm nguội mang theo, nếu có cái gì ngon, mẹ đều dành lại làm quà cho các con

Hạnh và Hiệp học trường Hùng Vương, nên thường ghé chỗ mẹ làm việc, tranh thủ nghỉ trưa hay uống nước trong sự thương yêu, chăm sóc của mẹ

Rồi một ngày kia, sau cuộc vượt biên bất thành, tôi bị đi lao động cải tạo gần một năm rưỡi

...Trực tổng đài nên mẹ cũng thường xuyên nhận giùm thư Bưu Điện chuyển đến cho các nhân viên công ty ghé lại lấy. Mẹ cầm trên tay cái phong bì được gửi đi từ trại giam Đồng Phú - chỗ tôi đang ở.

Anh Lộc - phụ trách phòng Tổng hợp của trại là tác giả bức thư mẹ đang giữ. Lòng mẹ thương con khiến mẹ đem thư này lại gặp tận tay người bố.

Bạn sẽ thắc mắc làm ở phòng Tổng Hợp của một trại giam thì có lợi gì ?

Nếu được làm trên này, bạn sẽ không phải đi hiện trường, từ giã với cây cuốc, cái liềm. Bạn sẽ được ngồi trong mát, nắng mưa không với tới bạn được. Bạn sẽ được đi làm trễ hơn (khoảng 7 giờ sáng) trong khi những người khác phải đi từ 5 giờ sáng. Bạn sẽ làm gần hơn, ngay tại trại, trong khi mọi người phải đi xa cả chục cây số.
Trên hết, bạn là người duy nhất được miễn tất cả các công việc bình thường của trại viên, bạn muốn đi đâu cũng được , không phải báo cáo với đội trưởng, không bó buộc giờ giấc, không phải trực đêm, không phải dọn vệ sinh và đi kiếm củi cho bếp ăn tập thể

Làm Tổng Hơp, chỉ có 1, 2 người được làm trên tổng số gần 2000 trại viên, nên không phải ai muốn xin cũng được chấp nhận

Mẹ đã vì tôi, không ngần ngại kết thân với gia đình anh Lộc, nhưng tôi bướng bỉnh không nhận sự giúp đỡ này. Anh Lộc gọi tôi lên gặp anh từ tháng 11/1981. Tôi từ chối gặp.

Tôi ghét bị đóng khung trong một căn phòng làm việc chỉ có tôi và mấy ông cán bộ. Tôi thích được tự do cùng các bạn, tung tăng ngoài hiện trường với không khí thoáng mát. Những buổi gặt lúa ở lại trưa trên những cánh đồng hay những ngày lội bàu nước ngập đến cổ, không làm tôi nao núng, mặc dù cũng sợ lắm. Tôi chỉ thích được gần gũi mọi người, những người cùng cảnh ngộ với mình

Anh Lộc có vẻ ngạc nhiên vì thái độ đó của tôi, nên từ đó, anh tôn trọng, cố gắng tìm hiểu tôi hơn và cuối cùng, bằng sự chân thành của chính anh, anh đã thuyết phục được tôi. Tôi đồng ý làm việc dưới quyền của anh

Ngày đó, đã xa rồi...Bây giờ, mẹ đã không còn, và tôi cũng không còn giữ sự liên lạc với anh Lộc, nhưng tấm lòng của người mẹ thì...chính tôi, tôi còn phải học hỏi ở mẹ rất nhiều

No comments: