Friday, November 14, 2008

Khi ta 20

Khi con 20 - mẹ 47 tuổi, cũng giống như con và tụi nhỏ bây giờ (chị N và Sao Mai chẳng hạn)


Con luôn tự hỏi lấy đâu ra nghị lực để ba mẹ vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống đến như vậy ?

Con vẫn nhớ...

Năm 1975, SaiGon giải phóng, làm xáo trộn cuộc sống đại gia đình chúng ta, họ hàng ly tán, tài sản tiêu tan, mất sạch, công ăn việc làm, kinh tế giảm sút trầm trọng.
Gia đình bác Khải ra đi, để rồi không còn mỗi CN đón nghe tiếng xe hơi của bác dừng nơi cầu thang thăm ông, không còn phút giây rộn ràng reo vui đi ngang đường Pasteur trong những buổi đi chơi cùng bố mẹ, và mỗi năm Tết đến, cũng không còn các bác tụ tập về chúc tuổi ông...
Sự chia ly chưa dừng lại...mà tiếp tục đến 5 năm sau, mẹ ngậm ngùi chia tay các cô Điền và Thịnh. Con nghĩ chắc lúc ấy mẹ đau lòng lắm, cũng như con đây, làm sao con chịu đựng nổi, nếu như bây giờ con phải chia xa chị Nguyên và Út Hạnh...

Mỗi ngày qua đi, nhìn lại cuộc sống gia đình, con thêm cảm phục sức chịu đựng bền bỉ, dẻo dai của ba mẹ. Chắc hẳn ngày ba mẹ quyết định cho con và em Hiệp đi VB, ba mẹ đau lòng lắm, và cả dũng cảm nữa vì những mất mát có thể xảy ra. Điều ba mẹ luôn lo lắng cho tụi con đó đã là hiện thực, khi mà cả 2 đứa chúng con đều bị bắt.

Như con bây giờ...Chắc chắn con sẽ suy sụp nếu tụi nhóc bị giam cầm, tù đày khi tương lai của chúng còn ở phía trước....

Con nghĩ chỉ có sống đức tin và phó thác mới khiến mẹ nhiều nghị lực đến thế.

Mẹ bắt đầu ăn chay, tụng kinh, niệm Phật từ ngày ấy. Nhìn mẹ càng ngày càng tiều tuỵ, con và bố cứ cằn nhằn mẹ mãi, nhưng bây giờ con hiểu, mẹ đã phó thác tất cả cuộc sống, sự bình an của gia đình mình trong những câu kinh cầu nguyện hàng ngày

Con cũng đang bắt đầu sống phó thác bằng đức tin rồi, mẹ ạ, vì con thấy con người chúng ta thật nhỏ bé, chúng ta chẳng làm sao vượt qua được số mệnh của mình nếu không tin vào Thượng Đế quyền năng. Con gặp lại cô V sau 21 năm xa cách, cũng la một bài học sống động cho con noi theo...

Khi con 20 - con đã không hiểu mẹ...con xin lỗi nếu đã có những khoảnh khắc làm ba mẹ buồn lòng. Nhưng khi con bằng tuổi mẹ, con lại không dám chắc là con sẽ sống, hy sinh và chịu đựng được như ba mẹ đã sống...Vì thế, ba mẹ luôn là tấm gương sống mãi trong lòng chúng con


No comments: