Monday, September 22, 2008

Khi xưa đôi ta bé, ta chơi...

Khi xưa, đôi ta bé, ta chơi...Ừ, tấm hình khiến ký ức quay ngược lại hơn 40 năm về trước, trong căn nhà nhỏ Bà Lê Chân - Tân Định


Photobucket

Căn nhà đó, có một cái gác gỗ, cùng chiếc cầu thang ọp ẹp nhưng luôn là thú vui cho 2 con nhóc leo trèo, mặc cho người lớn lo sợ chúng có thể bị té gãy tay, gãy chân như không. Thế rồi có 1 ngày, 2 đứa nhỏ ấy xanh máu mặt, khi có một cánh tay đen thui chụp lấy tụi nhỏ, đang khi chúng trèo lên...

Người lớn bảo : "Ông ba bị đấy, tụi con đừng leo lên nữa, không có là ông ta bắt đi ngay..."Từ đó, 2 đứa nhóc, mỗi lần đi ngang qua cầu thang cứ lấm lét nhìn, nhưng...ông ba bị chẳng bao giờ hiện ra nữa. Tụi nhỏ đã trở nên ngoan hơn rồi thì phải ?

...Mẹ sinh năm một, 2 chị em chúng mình. Ba chuyển về dưới Hóc Môn, nên mẹ gửi em lại nhà ông bà ngoại. Từ đó, mỗi lần có dịp, mẹ đưa chị lên chơi, là em sung sướng lắm, có bạn mà. Em nhớ mãi căn gác lúc nào cũng sực mùi hoa ngâu, và chúng mình hay đổ nước đầy tràn căn gác, rồi hì hà hì hục lau nhà. Có biết đâu, ở bên dưới, người lớn đang khốn khổ vì nước từ trên nhỏ xuống dưới đầy đầu...

Ông bà, các cô cưng chiều chúng mình lắm. Tối tối chị em mình ngủ với bà, và bà không bao giờ quên quấn quanh bụng mỗi đưa một chiếc khăn, sợ chúng mình lạnh bụng, tiêu chảy...Rồi sáng sớm, ông vào tận giường cõng cả 2 chị em đi đánh răng rửa mặt. Sợ nhất là ông quấn góc khắn và ngoáy lỗ mũi mỗi đứa, nhột kinh khủng luôn.

Chẳng hiểu sao, em có thể nhớ được những ngày tháng đó, dù khi ấy chỉ mới 2, 3 tuổi ? Em nhớ ông, hay bế em vào lòng, dạy chị Năm - người giúp việc - học chữ..Em nhớ...ông và bác Khải, hay cô Thịnh có những người bạn Pháp, Mỹ lại nhà chơi, và mấy con nhóc lại được đưa ra giới thiệu với mấy câu học tủ : "Bonjour...", cùng bài hát "Frère Jacque"

Tuổi thơ nào cũng êm đềm, hạnh phúc. Thương thật nhiều kỷ niệm của những ...ngày thơ, tình thơ

No comments: