Monday, September 29, 2008

Căn nhà 8 Đông Thái Hà Nội

Nhiều người không biết phố Đông Thái ở đâu, mặc dù đây chính là khu vực phố cổ Hà Nội. Xin được trích dẫn vị trí phố Đông Thái theo trang Web : http://www.hanoi.gov.vn

Chỗ này là bờ nam của sông Tô Lịch, đất thuộc giáp Đông Thái phường Hà Khẩu (tổng Hữu Túc), đối diện với bên kia sông cũ là giáp Giang Nguyên thôn Hương Nghĩa (tổng Tả Túc). Di tích còn đình Đông Thái ở số 6 trong phố. Ngõ Đông Thái còn có tên là ngõ Hàng Trứng (khác với phố Hàng Trứng ở đầu phố Hàng Mẵm), dài chưa đến bảy mươi mét, đi chéo từ đầu góc đông nam Chợ Gạo xuống đầu phố Mã Mây. Đông Thái là một phố nhỏ, mặt đường hẹp, nhưng hai bên mặt phố toàn là những nhà gác hai tầng cao, làm sát liền nhau. Phố này hầu hết là nhà riêng của người Hoa kiều giàu có buôn bán gạo ở mấy phố quanh Chợ Gạo.

Hà Nội - 20 năm trước - sau một quyết định khá đột ngột và bát ngờ của bố, tôi và Út Hạnh đã có 1 chuyến đi xuyên Việt đầy thú vị...

Tôi đã đặt chân vào căn nhà này, căn nhà mà bố đã có biết bao kỷ niệm cùng ông bà, các bác...Nhưng cũng chính căn nhà này đã làm cho bố đau đớn, ray rứt không yên trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời.

Một căn nhà giữa lòng phố cổ với diện tích khoảng 150m2, 3 tầng, nhưng mục nát, tan hoang lắm. Phía sân sau đã bị sụp đổ hoàn toàn do B52 ném phá miền Bắc vào những năm 1972. Chiếc cầu thang gỗ, ọp ẹp, rung rinh như răng bà già...Chắc hẳn, nếu được sống tại đây, bạn cũng không thấy sung sướng gì vì điều kiện sống quá thấp. Tầng dưới cùng ẩm thấp, tối tăm, vì cửa lúc nào cũng đóng kín mít. Đó là 20 năm trước..

Lầu 1 là nơi sinh sống của gia đình bác Bé, tại đây có chiếc tủ gỗ cổ, mà bố thường hay nhắc đến....Mỗi tối, ngăn tủ có rấ tnhiều tiền do ông bà nội bán gạo sỉ. Tiền lớn, được cất riêng, còn tiền vừa vừa, nhét vào bao tải, tiền xu, thì ở ngăn tủ này...Bố và bác Bé hay lấy tiền ra xài vặt..
Lầu trên cùng, có tủ thờ lớn cùng bài vị của tất cả tổ tiên, bố bảo chúng tôi ra đó, nhớ lên thắp nhang thay cho bố chào tất cả các cụ, ông bà. Tội bố quá, lòng bố lúc nào cũng tha thiết hướng về cội nguồn, nhưng bố không muốn ra Hà Nội, vì bố sợ không còn nhìn thấy khung cảnh xưa, cùng những kỷ niệm ngày nào. Tôi dứng trên sân thượng, nhìn ra cầu Long Biên, bác Bé nói ngày xưa, mỗi lần nhà có giỗ, đến khi ngồi vào mâm, không thấy bố, là biết chắc tìm bố ở đây, và ..."phải đi nấu ngay món ăn "cậu" thích, vì "cậu" hờn đấy, "cậu không thấy trên bàn ...nhưng tính "cậu" là thế, không bao giờ nói đâu, chỉ bắt người khác tự suy đoán mà thôi"...

Giữa bố và bác có biết bao kỷ niệm...Vì đâu mà nên nỗi ...cuối đời, chị em lại giận hờn nhau ? Vì tranh chấp căn nhà sao ??? Bố cả đời không hề tham lam, giành giật với ai, lúc nào cũng nhận sự thiệt thòi về mình...Vậy mà...

Tại đây, phóng tầm mắt qua căn nhà đối diện, số 3 Đông Thái, căn nhà mà bố cùng các bác, ông bà sinh sống trước khi dọn qua bên này. Căn nhà đang được rao bán trên mạng với giá 1,1 tỷ cho 14m2 diện tích. Quả là một cái giá khiến mọi người mơ ước

Photobucket

Tôi đọc lại bản tường trình của bố về căn nhà còn lưu giữ trong máy tính của mình...Khoảng nửa tháng trước khi bố mất, bố gọi tôi lại bảo : "Dung này, bố muốn con thu xếp đi Hà Nội, con đi với chị Mai, con bác Quảng. con hãy viết một bản tường trình, và ra ngoài ấy, tìm hiểu xem, văn phòng luật sư nào có thể hướng dẫn cho mình về việc thừa kế căn nhà...". Tôi vâng lời cho bố yên tâm, cả bố, bác Quảng đều đang hấp hối, ngoài kia, bác Bé cũng già cả, bệnh hoạn...lẽ nào, lại để các vị phải thưa kiện nhau ra toà, chỉ vì căn nhà ư ??? Đau lòng quá đi thôi

Bản tường trình của bố ghi :

Photobucket


Chắc bố lẫn, bố từng nói với tôi căn nhà có bề ngang 6m, bề dài 30m, nở hậu 8m, và bức tường mội bên có vách dày 0.5m. Hồi "tiêu thổ kháng chiến", chính quyền bắt dân phải đập nhà cửa để địch không có chỗ ẩn nấp, nhưng không sao đập nổi căn nhà này vì tường dày và chắc quá

Photobucket

Ngày cuối cùng...giữa lúc mê và tỉnh, bố vẫn mơ về nhà, mơ về tuổi thơ...và tôi đã đọc cho bố nghe cuốn "Một cuộc đời". Bố vẫn nhắc tôi về căn nhà...
Vì căn nhà, mà bố và bác Bé đã không còn liên lạc với nhau, và những người con của bác đã xấc xược, hỗn láo cùng người cậu ruột của mình. Bố đau đớn vì chị Loan cho rằng khi bôốvào Nam, ông bà nội đã từ bố. Bố nhắc nhiều đến tờ giấy khai sinh chứng minh bố là con ông bà. Bố nói rằng bà nội qua đời trên tay bố, còn ông nội trước khi nhắm mắt đã gọi "Hoà ơi!", chính bác Bé kể cho bố nghe như thế, trong ngày hoà bình lập lại...

Vậy là, chỉ vì lòng tham, mọi người đã xúc phạm đến bố, đến tình cảm thiêng liêng giữa bố và ông bà. Tôi an ủi bố, va hứa với bố, sẽ có ngày...tôi tìm ra đáp số của ngôi nhà.

Bác Quảng mất sau bố 1 tháng, còn 3 năm sau ngày bố mất, bác Bé cũng qua đời. Tôi chẳng còn quan tâm đến chuyện căn nhà này nữa. Chúng tôi bận rộn với những lo toan, những vất vả đời thường. Bỗng có 1 ngày, tôi nhận được nguồn tin sở dĩ căn nhà trên đã không giải quyết được, mặc dù những người ngoài HN đã có rất nhiều lần muốn bán, vì chủ sở hữu căn nhà trên chính là bố.

Nếu quả thật là có điều này, con phải tìm ra, bố ơi! Chẳng để làm gì, chỉ để bố được an ủi, là ông bà nội luôn hướng về bố, bố là đứa con ông bà nội thương nhiều nhất

Nếu quả thật là có điều này...thì tất cả những người mang họ Trần không xứng đáng là con cháu của ông bà, của bố, nếu họ cố tình giầu giếm sự thật

Nếu quả thật là có điều này, con xin bố mẹ phù hộ cho con, hướng dẫn đường đi cho con, con sẽ làm tất cả để trả lại căn nhà cho bố, để bố có mặt trên bàn thờ bài vị tổ tiên trong dòng họ

Và trên tất cả...con mong sao cho tình người, tình thân tộc hãy thức tỉnh những con cháu dòng họ Trần, để cho một ngày nào đó "bí bầu thương nhau!", bố ơi!

No comments: