Monday, September 29, 2008

Giấc mơ 20 năm

Đối với tôi, chuyến về VN 1 tháng vừa qua của cô V đúng là một giấc mơ mà tôi không thể ngờ đến....Đón cô về nhà, chỉ vài tiếng sau, khoảng cách 20 năm đã bị xoá hẳn, tôi chỉ còn thấy vẫn là cô V của tôi ngày xưa, nhưng cô bây giờ co phần rắn rỏi hơn, dứt khoát hơn trong suy nghĩ, trong hành động. Có lẽ vì ở Hoà Lan, cô luôn phải tự mình quyết định, lo liệu hết mọi việc từ bé đến lớn, từ dễ đến khó

Photobucket


Photobucket

Những gi khiến tôi băn khoăn, lo lắng bao nhiêu, dần dần đã không còn nữa. Cô hoà nhập dễ dàng, nhanh chóng với cuộc sống của gia đình tôi, với cái xô bồ náo nhiệt của bọn trẻ con, với không khí nóng bức, chật chội của SG, với cả khẩu vị, giờ giấc sinh hoạt trong gia đình nữa...

Tuần lễ đầu tiên trôi qua nhanh chóng, điều khiến tôi vui mừng nhất là vợ chồng tôi đã kịp làm cho cô một cặp hàm khung để cô ăn nhai được dễ dàng, và điều trị cho cô một số vết loét ở nướu, ở miệng

Đầu tuần thứ 2, gia đình tôi, gia đình chị N và Út Hạnh cùng đi chơi vài ngày với cô trên núi đồi Đà Lạt. Có lẽ tôi sẽ khó quên chuyến đi này lắm. Đó là chuyến đi chơi đầu tiên xum họp gia đình, có mặt gần như đầy đủ tất cả mọi người. Chuyến đi đã đem lại sự gần gũi giữa cô cùng các con cháu, tình thân ái giữa các anh chị em với nhau...

Và có lẽ còn luyến tiếc dư âm của những giây phút thả lỏng hết công việc, xum họp bên cô, nên chị N đã tổ chức thêm cuộc du lịch biển tiếp theo tại Mũi Né...Tiếc là vợ chồng tôi không tham dự được

Thấm thoát đã 3 tuần...Cô sắp về Hoà Lan, thế mà cô chưa đi được một vòng Sài Gòn để biết rằng 20 năm qua, đã thay đổi nhiều đến thế nào. Chúng tôi quyết định chọn din Độc Lập là điểm tham quan lý tưởng nhất ở SG

Photobucket

Vài hình ảnh chụp chung với cô tại dinh Độc Lập (nay là dinh Thống Nhất)

Photobucket


Photobucket

Chụp tại căn phòng đẹp nhất dinh Độc Lập

Photobucket

Cô cháu chụp tại khuôn viên nơi sinh hoạt của gia đình Tổng Thống

Photobucket

Cùng ngồi nghỉ mệt nơi sân thượng tầng trên cùng

Photobucket

Rời khỏi dinh Độc Lập, cô đã mệt lắm, nhưng chúng tôi vẫn cố nài nỉ cô xuống xe chụp thêm vài tấm tại Nhà Thờ Đức Bà và khuôn viên Bưu Điện TP. Tiếc là mấy tấm chụp hư hết, chỉ còn duy nhất một tấm này thôi/

Photobucket

Cuối cùng, giấc mơ nào cũng phải tan, cô V trở về Hoà Lan, trả lại cho chúng tôi về thực tại của cuộc sống thường nhật, cuộc sống mà chúng tôi đã bị mất mát thật nhiều từ khi bố mẹ chết đi.

Tôi nhận ra một điều rất thật - đó là dù bạn có lớn tuổi, dù bạn có gia đình, nhưng khi còn bố mẹ, bạn vẫn thấy mình được chở che, an ủi. "Xảy cha còn chú, xảy vú bú dì", cô V là hình ảnh của mẹ, và những phút giây gần bên cô, chúng tôi cảm nhận được tình cảm thiêng liêng cô đã bù đắp cho chúng tôi sự thiếu thốn đó

Tôi hằng cầu nguyện...cô mau trở về VN xum họp cùng con cháu, để giác mơ ...20 năm không còn là giấc mơ nữa

No comments: