Monday, November 24, 2008

Thư gởi em 01

Con,

Đã có lần trong bữa cơm trưa, con nói như muốn khóc với bố mẹ rằng :

- Con có cảm giác rằng đang đánh mất chính mình… Con không biết phải làm sao. Con không còn bạn nữa. Con thấy rằng những đứa thân nhất của con cũng xa cách với con

Rồi lần khác, con kể chuyện - mẹ có thể không nhớ chính xác, nhưng nội dung gần như là :

- Em Duy kỳ lắm, mẹ à! Đừng hòng con nhìn mặt nó nữa. Con thấy nó loay hoay làm gì đó, con hỏi, nó nói: ‘bộ không thấy sao còn hỏi?' - Đồ vô duyên!”

Rất nhiều chuyện vụn vặt xảy ra hàng ngày trong các mối quan hệ gia đình, bạn bè của các con. Mẹ đã nhiều lần muốn viết cho các con, nhưng chưa biết bắt dầu thế nào. Những gì cần nói ngay lập tức, mẹ cũng nói rồi, bây giờ, chỉ ghi lại để các con có thêm thời gian suy ngẫm lại thôi...

Hôm nay, mẹ vào Blog của thày Trần Duy Nhiên. Đây là thày chủ nghiệm suốt 3 năm học cấp III của bố, thày đã ghé thăm gia đình mình ngày các con còn nhỏ, ở nhà bà Tòng. Thày đã giúp bố mẹ cho Duy được nhập học mẫu giáo với các soeur Tú Xương và giới thiệu chị Thu học thêu tại đây....

Mẹ đã tìm thấy các bài viết dành cho tụi con mà thày đã thực hiện dưới chủ đề : "Thư cho em". Xin phép thày, để mẹ được chép vào dây cho các con cùng đọc nhé

Thư gởi em 01

Lời trần tình
:

Nếu thân hữu để ý thì thấy hôm nay trong tin nhắn do Quang Uy DCCT gửi tôi, có câu này: “
Mỗi ngày thầy chịu khó viết một ý tưởng gần gũi và thiết thực cho các bạn trẻ nhé.” Lê Quang Uy - một linh mục Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) - là một người bạn và người em từng học vài giờ với tôi, hiện nay là một người hoạt động trên nhiều lãnh vực, trong đó có việc vun xới cho tinh thần các bạn trẻ. Chính Lm Uy là một trong những người đầu tiên hối thúc tôi mở blog, và mong tôi tiếp tay với ông để ‘viết thư hằng ngày’ gửi các bạn trẻ. Viết thư hằng ngày hay không thì tôi không hứa, nhưng trên blog này, tôi sẽ mở mục ‘Thư Gửi Em’, đề cập đến những suy tư vụn vặt để ta cùng nhau trao đổi! ‘Em’ ở đây, có thế là cựu học sinh sinh viên của tôi, có thể là bạn của họ, nhưng cũng có thể là những bạn trẻ khắp nơi, bất chợt đến dừng chân nơi đây nghỉ mệt, trước khi tiếp tục hành trình cuộc đời mình thư thái hơn một tí. Hy vọng ‘Em’ sẽ nghe được tiếng nói từ thâm sâu của lòng mình. Ít ra đó là điều tôi chân thành mong ước khi post những bức thư này.

Em,

Chiều hôm nay về mở mail, nhận được báo điện tử Ephata số 315. Nhìn vào mục lục thấy bài DIỄN VĂN NHẬN GIẢI NOBEL 1979 CỦA MẸ TÊ-RÊ-XA. Tôi đọc lại, không biết lần thứ mấy, mà vẫn thấy xúc động. Nhưng câu làm tôi dừng lại lâu nhất là câu này.“ Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm…”

Đọc xong câu ấy, tôi bỗng nhìn xem lại ngày hôm nay mình làm gì… Quả là ít việc: nói chuyện với một người em tại Mỹ, trả lời một vài email, giúp một người học trò ở Philippines giải quyết trục trặc về vi tính, tiếp chuyện và ăn trưa ngoài quán với hai em sinh viên Luật, dạy cho mấy thầy ở Vinh Sơn… chỉ thế thôi! Và trong số việc ít ỏi đó, tôi đã đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm? Dĩ nhiên những người tôi tiếp xúc đều là những người tôi yêu thương, nhưng họ có nhận thêm chút tình thương nào qua những việc tôi làm không? Hình như không bao nhiêu cả. Tôi đâu nhớ rằng mỗi công việc mình làm là một chiếc máng để thông tỏa tình yêu.

Đọc trong bài, tôi thấy Mẹ Têrêxa kể câu chuyện sau: “Một hôm tôi nhận được 15 USD từ một người từng nằm liệt giường hai mươi năm và phần thân thể duy nhất ông có thể cử động được là bàn tay phải của mình. Người bạn duy nhất của ông là điếu thuốc lá. Ông nói với tôi: “Tôi không hút thuốc trong một tuần, để gởi đến Mẹ số tiền này”. Hẳn là một sự hy sinh kinh khủng đối với ông, nhưng hãy xem cách ông chia sẻ mới đẹp làm sao!

Ông bệnh nhân này quả đã đặt bao nhiêu yêu thương vào hành động của mình. Tôi biết rằng điều này là vượt sức tôi! Không thể nào tôi nhịn thuốc 15 ngày để dành 200.000 cho một ai cả. Nếu phải tặng ai cần kíp 200.000 đồng,thì hẳn là tôi sẽ có cách, nhưng nhịn thuốc để tặng thì chắc chắn là không!

Nhưng có lẽ không ai đòi hỏi tôi phải yêu thương đến đớn đau như thế! Tuy nhiên, tôi cũng phải nhớ rằng mình có thể đặt nhiều yêu thương vào công việc nhỏ nhặt hàng ngày. Tôi ngỡ ngàng thấy mình lơ đễnh quá! Nhưng chưa gì là trễ cả. Vợ tôi đang ở bên nhà con gái tôi để chăm sóc cho cháu ngoại bà, trong khi con gái tôi đi làm. Tôi muốn làm một hành động tầm thường với rất nhiều yêu thương. Tôi điện thoại cho bà, tôi hỏi: Em đang làm gì thế?

- Em ngồi đây thôi, không làm gì cả, ba mẹ cháu đưa cháu đi bác sĩ chưa về…

- Thôi, tối em về nhen!

- Ờ, có gì không anh?

- Không! Anh chỉ muốn gọi để nói rằng anh thưong em!

- Ờ!...Ờ!

Lâu lắm rồi tôi không còn nói với vợ tôi là tôi yêu thương bà!

Gác điện thoại, tôi bắt đầu viết những dòng chữ này để gửi lên blog. Không biết bao nhiêu người sẽ đọc. Nhưng có sao đâu, bởi vì có ‘em’ là người sẽ đọc tôi! Vì vậy, tôi cố gắng gửi thật nhiều tình thương vào những dòng chữ này. Hy vọng em cảm được rồi chuyền sang một người nào đó (có thể ở xa nhưng cũng có thể đang ở cạnh mình), mà từ sáng đến giờ mình chưa kịp yêu thương, và như thế, ngày hôm nay, thế giới này sẽ có thêm một chút hương vị ngọt ngào…

Vâng, ít ra ngày hôm nay của tôi không hoàn toàn vô ích! Em cũng vậy, em nhé! Hãy gửi tình thương mình vào một công việc gì ngay đi! Và nhớ rằng: “Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm…”

Thày Trần Duy Nhiên

No comments: