Monday, September 29, 2008

Dọc đường gió bụi

Ngày xưa ơi ! Đã xa rồi còn đâu. Nhớ ngày đó, được đi du lịch một chuyến SaiGon - Hà Nội là hãnh diện và háo hức lắm. Tuổi trẻ mà, ngại gì gian khó...Ta cứ làm "Ta balo" đi du lịch thôi

Tôi và Út Hạnh vừa đặt chân đến Hà Nội 1 ngày thì nghe tin giá vé máy bay tăng lên gấp 4 lần, hình như từ 25.000 đ thành 90.000đ. Bác Bé an ủi bảo cứ yên tâm chơi đi, từ từ về rối tính sau

Mẹ đánh điện tín ra nói với Bác cho 2 đứa mượn tiền và mua vé máy bay về. Nhưng chúng tôi không chịu, năn nỉ xin bác cho đi xe đò. Bố mẹ và bác không yên tâm lắm, nhưng thấy 2 đứa cương quyết quá, vả lại như vậy đỡ tốn kém hẳn, nên cuối cùng bố mẹ và bác cũng xiêu lòng

Vậy là chúng tôi đã có một cuộc hành trình xuyên Việt nhớ đời. Tiếc là thuở ấy chưa có phương tiện chụp ảnh, nên không ghi lại được nhiều ảnh đẹp, nhưng dù sao, cũng còn may là có máy ảnh của 2 người bạn đồng hành là Hoàng và Phương .

Thời đó, đi xe đò là cả một hành trình gian nan. Xe cộ hiếm, toàn phải đi xe khách dạng "chuồng gà" nhưng thời đó là thế, lúc nào được đi xe Hải Âu là cực kỳ may mắn như vớ được vàng.

Đi xe đã chật mà đường lại sóc, may mắn là lúc đó không bị bắn tốc độ như bây giờ, lái xe lúc đó như những hung thần, xe oằn mình gầm rú mỗi khi lên dốc và run lên như cầy sấy mỗi khi xuống dốc, nhưng lúc đó làm gì có sự lựa chọn nào khác đâu, với lại thế còn may chán, còn hơn đi xe tải hay xe "chuồng gà"

Đi từ Hà Nội vào đến sông Gianh - phà Gianh là nửa đêm, giai đoạn chờ phà là một cực hình, may mắn cho tài xế nào "bắn" nhanh dùng "đạn" nặng thì chỉ phải chờ ít thời gian, còn không vội thì cứ trải tạm cái áo mưa dưới gầm xe mà làm vài giấc con con chờ đến lượt qua phà, thỉnh thoảng lại bị phá đám bởi những con xe dùng vũ khí hạng nặng gầm rú lao lên qua phà trước. Thức đêm cùng phà Gianh cực thú vị với những con người chẳng đi đâu mà vội như chúng tôi.

Sáng thức dậy thấy quanh mình ngổn ngang bãi chiến trường, tàn dư khốc liệt của đêm để lại từ cánh lái xe và khách hành.

Rồi đèo Ngang gánh nặng hai vai, một vai Hà Tĩnh một vai Quảng Bình. Lúc đó chẳng cảm nhận được thế nào là: "Bước tới đèo Ngang bóng xế tà gì cả". Qua đèo Ngang lúc nửa đêm chẳng nhớ gì, chỉ nhớ có cái quán cơm Ngọc Mười có mấy cô em tung tăng chạy ra chạy vô chào đón các bác tài đường xa, xoắt xuýt như thể người nhà.

Xe vào Huế vào giữa trưa, nhưng từ lúc ấy, chiếc xe bắt đầu trở chứng...Nó ì ạch bò lên đèo Cầu Hai, đến đèo Đá Bạc thì bác tài buộc phải ngừng lại để sửa chữa...Không hiểu sao, tôi bị sốt cao, và không thể chịu nổi, nằm lăn ra giữa đường ngủ luôn

Photobucket

6 giờ chiều, xe vào Lăng Cô, những điểm tuyệt đẹp thế này mà chúng tôi không thể ngắm nhìn, vì trời bắt đầu tối, tiếc thật. Rời Lăng Cô, xe bò lên đèo Hải Vân. 8 giờ tối, xe tiếp tục bị hư. Tôi, Hạnh, Hoàng, Phương rời xe, thả bộ lên đèo, ngắm cảnh, nhưng cũng chỉ được 1 lúc, cơn sốt lại hành hạ tôi,tôi đành về nằm chèo queo trong xe, không đếm xỉa gì đến chung quanh nữa

Một số hình ảnh về Hải Vân - (không phải hình chúng tôi chụp đâu nhé)









Hải Vân Quan



Mãi đến 6 giờ sáng, chúng tôi mới vào Đà Nẵng. Đúng ra, nếu đến sớm hơn thì chúng tôi đã có thể chuyển xe liền vào SG. Nhưng nhờ vậy, chúng tôi đã có thời gian nghỉ ngơi và tham quan Đà Nẵng một vòng...

Photobucket

Dưới sự hướng dẫn nghiệp dư của Phương, chúng tôi tham quan Viện Bảo Tàng Chàm

Photobucket

Trong khuôn viênViện Bảo Tàng :

Photobucket

Tạm biệt Đà Nẵng sau 12 tiếng rong chơi, chúng tôi lên xe về. Từ Đà nẵng, đường xá tốt hơn, đèn đường sáng rực, xe êm hơn, mọi tiện nghi đều hơn hẳn chặng đường đau khổ lúc trước. Chúng tôi chỉ còn ngồi yên trên xe, xả hơi, và thiếp vào những giấc ngủ bù lại những ngày đã qua cho đến khi xe về SG

Tuy nhiên, cung đường đày ải từ HN đến Đà Nẵng, đã để lại cho chúng tôi quá nhiều kỷ niệm, những kỷ niệm của tuổi trẻ đầy sung mãn và thích khám phá mọi thứ...

Và chuyến xe xuyên Việt 4 ngày 4 đêm ấy đối với chúng tôi thực sự thú vị hơn rất nhiều nếu bạn thay thế nó bằng việc ngồi trên máy bay trong 3 giờ đồng hồ

No comments: