Monday, September 22, 2008

Kỷ niệm chiều mưa

Photobucket

Từ khi thực hiện Blog, entry tôi định viết đầu tiên là về cô Thịnh. Nhưng hình như tình cảm của tôi dành cho cô quá nhiều, đến nỗi tôi không thể dùng lời bày tỏ hết nỗi niềm của mình, nên cứ viết ...rồi lại xoá...Và viết, để rồi...chẳng bao giờ hoàn thành

Chiều nay, trời mưa rất to, trắng xoá hết cả khung trời trước mặt. Bên kia đường, có một người phụ nữ trú mưa, và tôi ngồi đây, phóng tầm mắt về nơi ấy, chợt nghe kỷ niệm ùa về, vỡ vụn trong tôi...

Trời khóc, và tôi cũng đang khóc...Tôi dường như thấy thấp thoáng hình bóng cô Thịnh trú mưa trong một buổi chiều đạp xe lên thăm tôi tại ký túc xá Võ Văn Tần

...Ngày ấy, tôi trúng tuyển vào trường Đại Học Bách Khoa với số điểm 28, chỉ kém thủ khoa 0.5 điểm và nhờ vậy, tôi được chọn đi du học Liên Xô. Chúng tôi phải tập trung vào Ký túc xá Võ Văn Tần để học tiếng Nga trong vòng một năm.

Nhà nghèo, lấy đâu ra 13Kg gạo nộp đầu năm học, bố cứ cằn nhằn mãi...Thuở ấy, gạo mắc lắm, tiêu chuẩn hàng tháng mỗi đầu người chỉ có vài Kg, còn lại toàn bo bo, bột mì, khoai...Tôi lủi thủi cầm hồ sơ đi nộp mà nước mắt cứ lưng tròng.

Cô Thịnh đợi tôi ở đầu cầu thang từ lúc nào, cô đưa tôi đến trường nhập học và kìa, trên xe đạp của cô là một bịch gạo dành sẵn cho tôi. Tôi không sao quên được buổi chiều hôm ấy...

Bình Minh cất tiếng hát trong veo bài Back to Souriento : "Về đây khi mái tóc còn xanh xanh...", cô Thịnh và tôi ngồi ở mép giuờng quan sát các bạn dọn dẹp đồ dùng. Đối diện tôi là cô nàng Mai Hồng Quỳ, thuở ấy, đối với tôi la một cô nhóc - hiện tại là Hiệu trưởng trường ĐH Luật TPHCM - vì Quỳ nhỏ nhất khoá học, chỉ vừa tròn 16 tuổi thôi. Nhưng Quỳ lại tỏ ra hồn nhiên, dạn dĩ không rụt rè như tôi...

Cô Thịnh lặng lẽ ôm tôi, hình như cô có vẻ tôi nghiệp cho cái vẻ nghèo nàn của tôi trước các bạn mới khá giả, sung túc. Từ đó, cứ mỗi chiều thứ bảy về nhà, tôi lại được cô dành sẵn khi thì cái quần tây, cô mua lại từ các chị Liên, Châu...khi thì bộ đồ mặc nhà, cô sửa lại từ đồ cũ của cô, có lúc lại là cái khăn tay, cô cặm cụi thêu tên tôi trên đó...và cũng có khi là hộp thịt kho hay tôm khô rim, cô sửa soạn cho tôi có thêm đồ ăn vào trường.

Nói sao cho hết sự chăm sóc và tình thương cô dành cho tôi ??? Cứ cách vài buổi chiều, cô lại đạp xe đi thăm tôi, dắt tôi đi chơi, ăn chè, vậy mà có lúc tôi ham chơi cùng các bạn, để cô đợi mãi ở trường và lủi thủi một mình đi về.

Cho đến ngày cô rời VN, cũng là ngày cuối cùng bên cạnh cô để rồi tôi không bao giờ còn gặp lại cô nữa. Cô bảo tôi hứa với cô sẽ qua sau với cô, nhưng lời hứa ấy, tôi đã không thực hiện được.

Vì lời hứa ấy, tôi đã có một bước ngoặt khác, một ngã rẽ khác của cuộc đời

....Đồng Phú, một buổi sáng nọ, có đoàn tù vượt biên mới nhập trại. Nghe nói trong đoàn có con gái của Nhã Ca và Trần Dạ Từ - Lê Thị Sớm Mai. Tôi vốn ghét quan tâm đến những người nổi tiếng, nhưng ...Na đã được phân về đội của tôi.

Tôi đang ngồi rửa chén ngoài sàn nước, và cảm thấy hình như có ai đang nhìn mình. Ngước lên, tôi bỗng giật mình, ánh nhìn của Na...sao mà thân quen thế.


Photobucket



Na không hoàn toàn giống cô Thịnh, nhưng khá giống ở nhiều điểm, cả tính cách nữa. Tôi thân với Na từ đấy...nhưng chỉ được 6 năm, Na cũng bỏ lại tôi ở VN để nhập cư Thuỵ Điển.

Và hơn 20 năm nay, cứ mỗi chiều mưa, tôi lại cảm thấy mình ...đang muốn khóc

No comments: