Monday, September 22, 2008

Những người phi thường quanh tôi

Đây không phải là vĩ nhân, cũng không phải anh hùng. Tất cả chỉ là những người có cuộc sống bình dị, đơn sơ, nhưng với riêng tôi, họ là những người phi thường nhất

Photobucket

1. Cô Thịnh :

Cô Thịnh luôn là tấm gương sống đẹp cho tất cả lũ cháu chúng tôi. Cô là em út của mẹ, nhưng chúng tôi không gọi là dì, vì bố đã nhận các cô em vợ là em gái ngay khi lấy mẹ rồi

Cô hy sinh hạnh phúc riêng của mình, sống độc thân và hết lòng vì mọi người thân yêu. Trước giải phóng, cô làm việc ở Ngân Hàng, nên lương của cô khá cao. Cô sống với ông ngoại và các cô Điền, Vinh, trong đó, cô Điền của tôi mắc bệnh tâm thần do chấn thương vùng đầu khi bị tai nạn xe cộ.

Không chỉ nuôi ông ngoại và lo lắng cho cô Điền, cô còn quan tâm chăm sóc lũ cháu chúng tôi từng ly từng tý, và phụ với mẹ nuôi chúng tôi ăn học. Bố là công chức, đồng lương có giới hạn. Mẹ ở nhà khi 4 đứa còn nhỏ, nên đời sống gia đình tôi khá chật vật. Nhờ ở gần nhà ông bà, nên là ngày nào cũng vậy, sáng chúng tôi được thêm một bữa khi thì bánh mì sandwich, khi thì yaourt, tàu hủ...chiều đến lại chè, bánh kẹo đủ loại.

Tôi ngưỡng mộ cô Thịnh vô cùng, cô chẳng bao giờ cáu gắt trong khi chúng tôi vòi vĩnh cô đủ điều...Lúc nào cô cũng dịu dàng, bảo ban các cháu, cái gì cô cũng biết, cái gì cô cũng làm được, từ nấu ăn, làm bánh, may cắt, đến cả đọc những tác phẩm văn chương bằng tiếng Anh nguyên tác.

2. Cô Vinh :

Cô Vinh là chị cô Thịnh và em cô Điền. Cũng giống như cô Thịnh, cô Vinh sống độc thân, và cùng cô Thịnh lo cho ông và cô Điền. Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi chỉ thích quấn quýt với cô Thịnh, đôi khi quên cả sự hiện diện của cô Vinh. Chúng tôi đâu hiểu được, mặc dù tính cách cô Vinh khác cô Thịnh, nhưng tấm lòng của cô cũng bao la, nhân ái không kém gì cô Thịnh. Cô chấp nhận tất cả mọi sự hiểu lầm, tai tiếng, sống tằn tiện, dành dụm từng đồng, nhưng nhờ vậy, cô đã giúp đỡ được rất nhiều cho gia đình khi khốn khó.

Sau giải phóng, tiền bạc mất hết, các cô không thể sống nổi với đồng lương ít ỏi và còn nuôi thêm cô Điền và ông nữa. Nhìn cuộc sống nheo nhóc quá, lại thêm cô Điền trở bệnh nặng hơn, các cô quyết định đưa cô Điền đi nước ngoài cho ông được yên ổn tuổi già

Vậy là cô Thịnh hy sinh đưa cô Điền đi vượt biên với hy vọng cô Điền sẽ được chạy chữa tốt hơn, đồng thời, cô T cũng kiếm thêm được tiền gửi về lo cho ông và cả gia đình tôi nữa. Cô V ở lại cùng ông. Cuộc chia ly khí ây đã đưa ông ngoại đến chỗ suy sụp tinh thần và trở nên lặng lẽ, nên chỉ 3 năm sau, ông qua đời

3. Cô Điền :

Cô bị tâm thần sau một chấn thương vùng đầu do tai nạn, nhưng lúc đầu, cô chỉ bị nhẹ thôi. Đôi ba tháng, cô lên cơn một lần, chỉ là nói lảm nhảm, nói suốt ngày, suốt đêm, còn khi bình thường, cô rất thương chúng tôi. Cô nấu ăn, may đồ, giặt đồ, và không chỉ cho ông, mà là cho cả lũ nhóc chúng tôi nữa. Các cô thương mẹ và chúng tôi, nên làm được bất cứ việc gì dù nhỏ nhất các cô không ngần ngại giúp
Càng về sau, cô càng bệnh nặng, và năm 1980, cô sang Hoà Lan định cư với bệnh tật liên miên đủ thứ, chừng như cô gánh hết mọi tai nạn, tật bệnh cho tất cả mọi người

Các cô cho chúng tôi hiểu nhiều về tình gia đình, tình chị em thương yêu, bảo bọc nhau. Ông mất xong một ít lâu, cô Thịnh phát hiện bị ung thư. Cô biết mình không còn sống bao lâu nữa, nên đã cố gằng lo liệu cho cô V qua Hoà Lan, vì khi ấy, cô V cũng chỉ còn lại thui thủi một mình...Tháng 05/1987, cô V rời VN

Photobucket

Thế là cô V vừa xong trách nhiệm với ông, đã tiếp tục nhiệm vụ khác. Cô đã ở bên cô Thịnh, an ủi cô Thịnh và chăm sóc cô Điền. Cô V ơi, cả cuộc đời của cô đầy hy sinh, có lúc tụi cháu không thể nghĩ được là cô tuyệt vời đến vậy. Tấm lòng cô vị tha quá, không một lời oán trách, than thân.

Cô Thịnh qua đời trong vòng tay của cô V, tình thương của cô V và mãn nguyện rằng cô Điền đã có người chăm sóc.

Photobucket

Cáo phó của cô bằng tiếng Hoà Lan :

Photobucket


Photobucket

18 năm sau, cô Điền qua đời, kết thúc chuỗi ngày đau khổ bệnh tật của mình, cô V cũng trút bỏ hết gánh nặng trách nhiệm trên vai. Nhưng bây giờ, nhìn lại, cô đã đến tuổi được quây quần bên con cháu, và được các cháu chăm sóc, hầu hạ...

Vậy mà...cô ơi ! Cô vẫn sống thui thủi cô đơn một mình, cháu ước ao sao mọi thủ tục giấy tờ hồi hương được thuận lợi, để cô về VN an hưởng tuổi già.

Bây giờ chỉ còn lại mình cô, một người phi thường với cách sống và những trải nghiệm rất đời thường

No comments: