Monday, November 24, 2008

Thư gởi em 10

Em,

Mùa xuân này là mùa xuân đầu tiên em sống cuộc sống lứa đôi. Những ngày cuối năm, ai ai cũng nghĩ đến đoàn tụ với những người thân thương. Đây cũng là lúc mà tàu xe lên giá, chợ đỏ chợ đen, để cho một giới nào đó mặc sức bóc lột vô tội vạ những người sẵn sàng trả mọi giá để được về với gia đình. Nhưng cũng trong những ngày tình thương réo gọi, không ít bạn trẻ (và không còn trẻ) nghĩ đến người nghèo: những cụ già neo đơn trong gia đình hay trong một trại dưỡng lão nào đó; những em mồ côi hay bụi đời, sống trên vỉa hè thành phố hay ở vùng ven đô.

Từ nhiều ngày qua, tôi được mời gọi tham gia trực tiếp hay gián tiếp vào những chương trình Tết hướng đến những người không ai đoái hoài. Giữa một xã hội mà tư lợi được đặt lên hàng đầu, mà những người có chức có quyền, có tiền có bạc chỉ nghĩ đến gom góp tất cả về cho mình, cho gia đình mình, thì những hành động đó quả là ý nghĩa. Các bạn ấy không hề nghĩ rằng mình làm chuyện ‘ruồi bu’, vì trước cái cơ cực mênh mông của bao nhiêu người bị bỏ mặc, thì nỗ lực của họ để đem một tí quà Tết cũng chỉ là những hạt muối bỏ biển.

Thực ra, khi nói đến người nghèo, ta nghĩ ngay đến những người thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu nhà, thiếu cửa, nghĩa là nghèo tiền bạc... Tuy nhiên, có thể còn nhiều thứ nghèo khác nữa: nghèo thì giờ, nghèo sức khỏe, nghèo kiến thức, và nhất là nghèo trái tim.

Cha Anthony de Mello đã viết câu chuyện sau trong cuốn The Song of the Bird:

Tôi thấy ngoài đường một cô bé gái đang run cầm cập trong chiếc áo mỏng tanh, với chút hy vọng mong manh là có được một bữa ăn kha khá. Tôi phẫn uất và thưa với Đấng Tối Cao: "Tại sao Người đã để cho sự việc đó xảy ra? Người không nhìn thấy sao? Tại sao Người không làm gì hết?" Trong một thời gian khá lâu, Người không nói gì. Rồi một đêm kia, Người đã trả lời rất bất ngờ: “Dĩ nhiên là Ta đã thấy điều đó rồi: vì thế mà Ta tạo dựng nên con, con đấy!”

Vâng! Các bạn ấy đã không ngồi trách móc trời cao đất thấp, mà họ xăn áo bắt tay vào việc, và kêu gọi người khác cùng tiếp sức với họ. Điều họ làm không chỉ là tạo niềm vui chia sẻ bằng cách đi vá một mảnh áo nát mà mình biết rằng thế nào cũng rách trở lại. Họ không chỉ nhằm xoa dịu cái nghèo vật chất mà còn muốn xóa bỏ cái nghèo nhân phẩm do một quan niệm sai lầm về giá trị con người. Và khi giúp đỡ người nghèo, họ cũng muốn làm cho chính mình bớt nghèo đi. Trong một xã hội mà con người càng giàu lên về kinh tế thì trái tim cảng nghèo đi, họ muốn làm một cái gì đó để làm vơi bớt cái nghèo của tấm lòng mình.

Viết cho em hôm nay trong mùa xuân đầu tiên em sống đời sống lứa đôi - và chuẩn bị cho cuộc hành trình mà hai người sẽ đối xử với nhau bằng tiếng nói của con tim - tôi mong rằng em đừng để trái tim mình nghèo đi, vì chỉ nghĩ đến cái gia đình nhỏ bé của mình!

Ngày con cái lập gia đình, cha mẹ thường nói những lời dặn dò trước bàn thờ gia tiên. Tôi cũng thế! Ngày con gái tôi lấy chồng, tôi cũng nói! Nói thật dài và thật ngắn. Tôi trao cho hai cháu một phong bì chứa một bức thư 8 trang:

- Đây là lá thư ba viết trong nhiều ngày qua, để hai con đọc đi đọc lại sau này mà nuôi dưỡng và giữ gìn hạnh phúc. Những lời dặn dò của ba không thể gút lại thành một vài câu trong buổi lễ hôm nay.

Tiếp theo, tôi trao cho hai cháu một phong bì thứ hai:

- Đây là quà của ba má tặng hai con để góp một phần vào việc chúng con ra riêng. Nhưng ba má chỉ yêu cầu có một điều thôi: Ngay trong tuần này, trước khi đi hưởng tuần trăng mật, các con hãy tìm một nơi nào đó có những người bất hạnh và chia sẻ với họ niềm hạnh phúc của mình một cách cụ thể, bằng cách chi cho họ 1 hay 2 phần 10 số tiền này. Bởi vì cuộc đời đã dạy ba má - và các con cũng đã biết - rằng một gia đình chỉ thật sự hạnh phúc, khi mọi thành viên hướng đến một ai khác hơn là chỉ quanh quẩn giữa vợ chồng con cái với nhau.

Chúa nhật đầu tiên sau ngày thành hôn, hai cháu đã mời tôi và vài người lên nhà của các em bị bỏ rơi (có em bị vứt trong thùng rác khi mới lọt lòng) mà hai ni sư nhặt về nuôi ở Hóc Môn trong hơn mười năm qua. Hai cháu trao quà cho các em, đồng thời tổ chức một bữa tiệc liên hoan và vui chơi với các em….

Tôi nhắc lại điều này với em, vì em từng xem tôi như một người cha tinh thần. Tôi nói với em cũng như nói với con tôi cách đây ba năm, gửi gắm niềm mong ước rằng ngay mùa xuân đầu tiên trong nếp sống hạnh phúc, em biết nghĩ đến người bất hạnh hơn mình, để rồi nhờ người nghèo vật chất mà vợ chồng em khỏi phải bất hạnh trong tương lai vì đã lơ đễnh để mình trở thành những người nghèo trái tim.

Thày Trần Duy Nhiên

No comments: