Sáng mùng 2 Tết, cả gia đình đi đường hoa...Đường hoa năm nay chỉ mở cửa đến hết mùng 3 Tết, nên mặc dù chỉ là buổi sáng, nhưng rất đông người. Kể ra, cũng chẳng có gì đặc biệt hơn những năm trước, nhưng dù sao, đây cũng là điểm vui chơi đầu năm có văn hoá, và thuận tiện cho mấy nhóc đi chơi hơn cả
Bé con chụp hình "điệu" ghê....Bé con xinh quá...
Rời đường hoa, cả nhà ghé thăm chú dì Sơn Hà tại phòng tranh Tự Do Gallery - 53 Hồ Tùng Mậu....
Chụp hình bên bức tranh của Tạ Tỵ trị giá 30.000 dollars
Còn đây là tác phẩm "Trận Bạch Đằng" của hoạ sĩ Nguyễn Gia Trí. Tác phẩm sơn mài này gồm 4 bức, nhưng chú dì chỉ có 3 bức thôi, nên có giá là 500.000 USD. Theo lời chú dì, nếu có đầy đủ, tác phẩm này chắc chắn phải trị giá 1.000.000 USd. Quả là một tác phẩm có giá trị...
Còn đây cũng là các tác phẩm khác có giá trị trên 10.000 USD
Tác phẩm "Không còn cá" :
Một trong các tác phẩm của hoạ sĩ Nguyễn Hải Chí (Choé) :
Buổi chiều...Gia đình chị N thăm nhà. Chụp chung với anh chị và các cháu vài tấm hình
Thăm nhà chú Hoàn và thắp cho dì Lộc nén nhang...
Rời hẻm 91, mình sang nhà Hương...Đã gần 20 năm rồi, mình mới gặp lại bạn cũ. Tấm hình này bị mờ, tiếc thật, nhưng cũng ghi lại những phút giây đầm ấm của ngày gặp lại
Noel đã đến sát ngưỡng cửa mỗi gia đình, thế mà không khí vẫn cứ trầm lắng hơn mọi năm rất nhiều. Đường phố quanh khu nhà tôi không giăng đèn, làm hang đá trong mỗi con hẻm nhiều như những năm trước...vẻ mệt mỏi cuối năm của sự khó khăn về kinh tế thể hiện trên từng gương mặt mọi người...và riêng tôi, còn thêm vào tâm trạng ưu tư, ngổn ngang buồn vui lẫn lộn.
Dù sao, các con vẫn là phần thưởng cho Noel 2008 của tôi. Các con đã biết bảo nhau tự tay trang rí nhà cửa, cây thông, và làm hang đá. Chúng đã thổi vào lòng tôi những làn không khí trong lành, thoáng mát. Minh Thu ân cần, thu xếp cùng các em những món quà tặng bố mẹ, dì Út, còn Bảo Khanh vô tư, hồn nhiên, sinh động, Khắc Duy thì ngoan ngoãn, luôn cố gắng hết sức làm vui lòng bố mẹ, và bé con lại biết cách nũng nịu, âu yếm sà vào lòng mẹ mỗi khi thấy mẹ buồn và khóc.
Đây là máng cỏ, hang đá và cây thông do các con tự thực hiện :
Noel 2008 gia đình tôi đông hơn rất nhiều, có thêm 3 cháu : Hồng Vy, Bia, cu Tom xa nhà xuống SG đi học. Lần đầu tiên, các cháu xa gia đình ăn Noel tại nhà bác, hy vọng các cháu cũng cảm thấy vui và ấm cúng...
Nhà đông người quá, nên tôi phải tự tay thu xếp hơn 20 phần quà và tối qua, tôi đã gói quà đến 3 giờ sáng. Tuy mệt, nhưng nghĩ đến sự thích thú, hồi hộp của chồng, các con, các cháu là tôi cảm thấy hạnh phúc thật nhiều
Có lẽ sinh hoạt Noel tại gia đình tôi cũng luôn khác so với mọi nhà.
Có lần Duy hỏi mẹ : "Mẹ à, nhà mình tổ chức Noel ...là do ba mẹ nghĩ ra, hay ...làm theo ai đó ?" Tôi nói : " Ba mẹ yêu quý gia đình, ba mẹ luôn muốn các con gắn bó với gia đình, và vì thế, đêm Noel, hay giao thừa nào...ba mẹ cũng muốn làm một cái gì đó, để các con vui và luôn thích quây quần ở nhà mình...Ba mẹ muốn các con có niềm tự hào về gia đình mình"
Các con tôi rất thích ở nhà cùng gia đình trong đêm Noel, và tôi tin rằng đây sẽ là những kỷ niệm khó quên đối với chúng, để sau này, khi chúng trưởng thành, chúng sẽ luôn nhớ về gia đình bằng những hình ảnh thiêng liêng nhất
Không biết thư này có đến kịp với ông trước đêm 24/12 không ? Nhưng thôi, cháu cứ viết, viết để hỏi thăm ông mà. Cháu thích tưởng tượng ra những công việc ông đang làm, đã làm và sẽ làm trong các mùa Noel. Này nhé, buổi sáng khi mặt trời thức dậy, ông cũng bắt đầu một ngày mới của mình bằng việc xem lại danh sách các món quà mình sẽ mua để tặng các em bé ngoan trong đêm Noel. Rồi sau đó, ông cùng bà đi mua hàng, và nói chuyện với nhau rôm rả. Về nhà, ông và bà cùng gói quà, những món quà thật xinh xắn...ngày càng nhiều lân trong giỏ đồ của ông. Trong cái không khí lạnh giá của miền Bắc cực, hình ảnh ông bà hiện lên với sự ấm cúng, hạnh phúc của gia đình. Bà dặn ông mặc áo ấm, đi đường cẩn thận, rồi ông cưỡi tuần lộc, đi phát quà cho các em bé. Ông có những ngày Noel bận rộn làm sao...Để làm được những điều này, chắc chắn ông phải có sức khoẻ thật tốt, đúng không ông ? Cháu tin là thế.
Một năm qua, cháu đã có nhiều tiến bộ (mẹ cháu bảo thế). Cháu đã biết cách chăm sóc gia đình, cháu hiểu được công việc mệt nhọc của chị Thu, chị Hường mỗi ngày qua Tết vừa rồi. Tuy mệt, nhưng cháu vui lắm, ông ạ. Cháu cũng học hành tốt hơn, cháu có một số kiến thức ổn định. Cháu chưa bao giờ cảmthấy mình nắm chắc kiến thức như bây giờ. Cháu hy vọng mình sẽ giữ được điều này cho đến lúc thi Đại Học. Cháu cũng lo cho đợt thi Đại Học sắp đến lắm.
À, cháu mới phát hiện ra mình có nhiều điểm được thừa hưởng từ mẹ. Chẳng hạn cháu nấu ăn cũng được nè, cháu thích học Sử nè, và gần đây nhất là cháu biết làm báo tường cho lớp, cho nhà thờ. Cháu có nhiều ý tưởng lắm, ông à. Tuy thế, cháu không được khéo tay như mẹ, nên đây là lần đầu tiên, cháu làm thành công các ý tưởng của mình với sự trợ giúp của Hồng Vy. Lúc bé, cháu mơ ước được làm cô giáo, nhưng bây giờ, cháu lại có ước mơ khác, có lẽ hơi cao xa, hơi viễn vông một tí, nhưng cháu sẽ cố gắng biến nó thành hiện thực.
Không biết rồi 5 năm nữa,có ai thành lập công ty mà cháu đang mơ ước trước cháu không, nhưng mà có sao đâu chứ. Cháu tin là mình sẽ làm được. Cháu muốn học Quản trị kinh doanh, để điều hành công ty của cháu. Đó là công ty chuyên design và decorate. Cháu sẽ tuyển nhân viên, nhận trang trí nhà cửa, báo tường, nhận thiết kế lịch, ảnh...Thế là có thể kết hợp sở thích của cháu và ngành học rồi, đúng không ông ? Rồi công ty lớn mạnh, cháu sẽ mở rộng thành trung tâm đào tạo những người có lòng yêu thích như cháu. Nếu có ai thành lập công ty kiểu này trước cháu, cháu sẽ đăng ký làm việc ở đó, lấy kinh nghiệm. Khi nào cháu thấy mình đủ mạnh, cháu sẽ tách ra lập công ty. Ông thấy thế nào ? Ý tưởng của cháu co hay không ?
Cháu cũng không biết nếu rớt Đại Học lần 2, ba mẹ có đồng ý cho cháu mở công ty không nữa ? Chắc là không đâu, ông nhỉ ? Pháp luật cho phép 18 tuổi được mở công ty rồi. Nhưng với ba mẹ, cháu còn nhỏ, chưa trưởng thành. Với lại, các ý tưởng này còn mới, chắc gì nó sẽ phát triển được ? Mà lập công ty rồi phá sản thi lỗ vốn chết. Cháu thích liều, nhưng ba mẹ cháu lại không thích thế. Ba mẹ cháu muốn cháu đi chắc chắn bằng con đường thi Đại Học. Nhưng khi đã rớt lần 2 rồi thì ai còn muốnthi nữa, đúng không ông ? Thày cháu cũng nói : Không phải Đại Học là con đường duy nhất. Vả lại ở VN bây giơờcó rất nhiều người trẻ như cháu lập công ty và thành công đấy thôi. Chắc là cháu lo xa quá rồi. Cháu nên tin tưởng vào mình chứ, đúng không ông ? Dù thế nào, cháu cũng hạ quyết tâm lập cho bằng được công ty. Từ đây đến đó, cháu còn cả một thời gian để rèn luyện cả về kỹ năng, sự khéo léo trong decorate, sự chuyên nghiệp trong design và cả tài quản lý nữa. Cố lên thôi ! Hì
Bây giờ, cháu cũng nhận ra nhiều điều mẹ nói là đúng. Cháu cảm thấy mình lớn hơn một tí, trải qua thêm vài điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng đủ để cháu nghiệm ra như lời mẹ nói. Cháu cũng đón nhận một vài cái gọi là căng thẳng, nhưng chẳng là gì so với mẹ cả. Thế mà cháu đã cáu gắt nhặng xị lên. Nếu mà gặp như mẹ cháu, cháu không biết mình sẽ thế nào nữa. Cháu nhận thấy suy nghĩ của mình khá hơn trước và hình như là già hơn so với các bạn trong lớp. Nhưng mà có sao đâu, cháu lại còn cảm thấy thích nữa, dù rằng trong đâu có ai hiểu được cháu. Hì. Cháuthích mình là mình và cháu tự hào mình có được sự yêu thương, quan tâm từ ba mẹ nhiều hơn các bạn. Dù rằng đôi lúc ba mẹ hơi vô lý tí xíu. Cháu thấy thích ở nhà mình và cũng biết từ chối vài cuộc vui chơi. Cháu không biết tại sao nữa. Nếu như trước đây, thì cháu tham gia hết, đến ba mẹ cũng phải cản. Hì. Cháu cũng biết thương Nhí hơn, chứ hồi trước, cháu không thích nó lắm. Nó còn nhỏ mà nói chuyện già quá, rồi ai cũng so sánh nó với cháu. So sánh một đứa con nít với cháu là vô lý rồi, thế mà mọi người lại so sánh suy nghĩ, cách cư xử của nó với của cháu. Cháu phát ghen tỵ vì ai cũng thương nó vì điều đó. Bây giờ thi khác rồi ạ. Nó té xe, mà cháu xót đến mức hôm sau, cháu đi học phải về liền để nhìn nó, sợ nó đi học, cháu không kịp nhìn
Ông có nhận thấy cháu lớn rồi không ạ ?
Cháu muốn xin ông cho cháu một cái Ipod giống em Duy. Vì thày Trấn bảo, nếu mà chỉ nghe nhạc không và làm Toán, làm nghệ thuật thì rất tốt, đảm bảo hiệu quả. Nhưng em Duy lại không có gu nghe nhạc giống cháu, mà cháu cũng không dám thêm nhạc hay bớt nhạc trong máy nó nữa. Cháu muốn xin ông thêm một bộ đầm để cháumặc đi ăn đám cưới, dịp lễ Tết và một chiếc áo khoác khi trời lạnh. Thế thôi ạ. Cháu cảm ơn ông nhiều
Thư đã dài, cháu dừng bút đây. Cháu chúc ông luônmạnh khoẻ và gặp được những câu chuyệnlý thú trên hành trình của mình. Cháu chào ông. Cho cháu gửi lời thăm bà
Nguyễn Bảo Khanh 2. Thư của Duy
Sau khi băn khoăn về ông già Noel có thật không, bé con đã quyết định viết thư gửi ông già Noel. Mời cả nhà đọc nhé
Ông già Noel kính yêu,
Sau khi học bài xong, con đã viết thư cho ông. Dạo này ông có khoẻ không ạ ? Ở trên đó có tuyết không ông ? Ông có khi nào xuống tận đây - nhà cháu - không ? Ông trả lời cho con biết nhé.
Kính gửi Ông, Bà già Noel
Có lẽ cũng đã mấy năm rồi, cháu không viết thư thăm Ông Bà. Ông Bà có khoẻ không ? Tuổi của Ông Bà ngày càng cao, sức khoẻ Ông Bà ngày càng suy giảm, nhưng cháu tin chắc rằng niềm vui chia sẻ của Ông Bà thì vẫn tràn đầy, phải không ạ ?
Từ lâu, gần như thành tiền lệ, cứ đến mùa Noel, Ông Bà luôn bận rộn với những lá thư ẩn chứa nhiều cảm xúc của trẻ em (mà đa số đều có mục đích hết...). Cháu cũng thế, cháu đang ngồi viết thư cho Ông Bà mà trong lòng chẳng biết xin Ông Bà cái gì cả. Cuộc sống bố mẹ cháu đã tạo dựng nên cho cháu đã quá đầy đủ, bản thân cháu, tuy chưa phải là công tử, tiểu thư, nhưng cháu cũng chưa phải làm việc gì để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ. Với lá thư này, cháu hy vọng Ông Bà sẽ cho cháu một món quà tinh thần : những câu giải đáp cho những khúc mắc đang ngày càng đè nặng trong cháu
Năm 2008 vừa qua, cháu đã thay đổi rất nhiều, gần như là hoàn toàn những thứ gì tệ hại, vô bổ mà trước đây cháu đã từng có. Cháu đã chẳng còn một thằng nhóc hay mê chơi Game, cháu đã không còn là một đứa sống mà như không sống, không mục đích. Lần đầu tiên, cháu biết định sẵn mục tiêu cho sự học tập của mình. Tuy nó còn mơ hồ, và chưa phải là một mơ ước rõ ràng, nhưng nó cũng đáng gọi là một "hoài bão" thật sự. Nói gì thì nói, cái ước mơ đó vẫn là một ngọn núi cao khó vượt qua, Ông ạ.
"CHÁU MUỐN DU HỌC"
Thật sự, cháu muốn lắm, rất muốn. Cháu muốn đạt được những tầm cao mới, những cấp bậc mới trong hệ thống kiến thức đồ sộ trên thế giới. Nhưng để hoàn thành được mục tiêu đó,, cháu phải đạt 2 tiêu chuẩn : Thuần thục tiếng Anh và có một bảng điểm đẹp
Về tiếng Anh, cháu nhận thấy sự tiến bộ rõ rệt trong cháu, nhất là phần Nghe. Nhưng nhiều lúc, chính cháu lại cảm thấy lo lắng trước cái trình độ còn non nớt của mình, lo lắng không biết có thể tiến hơn nữa sau 2 năm nữa không. Cháu cũng có những suy tính sẽ học thêm tiếng Anh trong dịp hè này, nhưng cái học phí cao ngất ngưởng ở trung tâm chắc chắn sẽ khiến cho những đứa trẻ muốn sử dụng tiền do bản thân mình tự kiếm được như cháu phải thất vọng. Đó là chưa kể, cháu đã được nghe khá nhiều người nói rằng, đi học cũng chẳng có lợi hơn chút nào vì trên hết, cái kỹ năng tiếng Anh đều dựa trên sự tự học và cố gắng không ngừng
Còn chuyện kiếm một bảng điểm đẹp nữa chứ. Cháu nghĩ đây không hẳn là vấn đề lớn vì kết quả chính, bảng điểm chính được gửi khi xét học bổng dựa trên số điểm thi tốt nghiệp. Cháu vẫn còn rất nhiều thời gian để cố gắng, nhưng nhiều ý nghĩ vẫn cứ hiện lên
Chẳng hạn môn Sinh, họ cnó rất tốn thời gian vì kiến thức của nó rất trừu tượng và rất khó. Nhưng khi thi, bài thi không hỏi về những vấn đề mà cháu đã tốn rất nhiều công sức để học, ma lại xoáy vào những câu hỏi bên lề rất khó chịu. Cuối cùng,cháu không hiểu mình tốn thời gian nhiều để làm gì chứ ? Những đứa bạn của cháu,chúng nó đạt loại khá giỏi, nhưng chủ yếu là do học thêm bên ngoài rất nhiều. Cháu lại không thích cứ phải chạy dọc, chạy ngang để học thêm, nhưng nếu không học thêm, thì thật khó để vượt qua tụinó. Chẳng lẽ giờ đây, sự học thêm đã lên ngôi rồi, hả ông ?
Thật khó để có thể diễn tả hết những thắc mắc của cháu. Ngay cả việc dịch bài, thời gian cháu bỏ ra cho nó cũng không còn được nhiều nữa. Cháu muốn chấm dứt công việc này vì nhiều lý do : - Cháu đã bỏ chơi Game, nên kiến thức về Game ngày càng mai một dần, cháu cảmthấy áp lực vì sự phân phối thời gian. Nhưng nếu cháu không làm nữa, cháu sẽ không đủ tiền để kham những lớp học tiếng Anh trong dự định tương lai của cháu
Thật sự, nếu có thể tự học được toàn bộ, thì tốt biết mấy. Khi đó, số tiền cháu kiếm được, có thể chia xẻ cho cả nhà cùng vui
Bây giờ, cháu chưa thể nghĩ gì hơn, hay chẳng biết nói gì nữa. Cháu sẽ cố gắng hết sức để làm cho bố mẹ, anh chị, em...và ngay cả Ông Bà vui. Noel này, cháu xin Ông Bà hãy viết thư trả lời thắc mắc của cháu. Ông Bà cho cháu xin 2 quyển : Sử dụng trí tuệ của bạn" và "Sử dụng trí nhớ của bạn" của Tony Buzan. Với 2 quyển sách này, cháu hy vọng sẽ nghiên cứu đượ cnhiều hơn về cách sử dụng bộ não của cháu, cũng như khám phá ra được nhiều phương pháp học tập hiệu quả. Cháu thành thật cám ơn Ông Bà rất nhiều. (Hì, nếu Ông Bà muốn cho cháu thêm quà thì Ông Bà đừng mua thêm những cuốn sách thuộc về lãnh vực học tập nhé. Ông Bà có thể cho cháu nhiều món quà khác thú vị hơn...)
Lời cuối,, cháu chúc Ông Bà luôn mạnh khỏ, cháu hy vọng sẽ gặp được Ông Bà trong đêm Noel
Nguyễn Khắc Duy
3. Thư của bé con
Con tên là Minh Khuê, học lớp 3/8 trường Trưng Trắc. Con kể cho ông nghe về việc học của con nhé. Đầu năm học đến giờ, con đã có 58 điểm 10. Con đã tiến bộ nhiều về môn Toán. Hôm nay, con cũng đạt điểm 10 môn Vẽ.
Tuần sau, con sẽ thi môn Toán và Tiếng Việt. Con cảm thấy không được tự tin lắm, ông ạ. Ông hãy cổ vũ cho con được điểm cao, ông nhé ! Con chẳng biết xin ông quà gì nữa. Ông cho con cái gì cũng được ạ. Con hứa với ông, con sẽ cố gắng học để cuối năm đạt danh hiệu Học sinh giỏi
Thư đã dài, con xin dừng bút. Con chúc ông luôn mạnh khỏe để đi phát quà cho trẻ em trên toàn thế giới. Ông hãy viết thư cho con, Ông nhé
Trong Kinh Thánh Tân Ước - Tin mừng theo Thánh Mác co, chương 12 có bài viết :
Tiền dâng cúng của bà goá nghèo (Lc 21,1-4)
(41) Ðức Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Ðền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. (42) Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu Rôma. (43) Ðức Giêsu liền gọi các môn đệ lại và nói: "Thầy bảo thật anh em : bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. (44) Quả vậy, mọi người điều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống mình".
Giống hình ảnh bà goá nghèo trên đây, Thu chỉ có 2 bộ quần áo cũ, sờn vai, cùng với một trình độ văn hoá lớp 2 làm hành trang khi bước vào nhà tôi.
Như một định mệnh hay duyên nợ thế nào không hiểu được, Thu đã sống, đã gắn bó cùng chúng tôi gần18 năm bằng cả một tấm lòng thơm thảo và hiếu thuận như một đứa con lớn trong gia đình
Ngày ấy...trước khi đi Thuỵ Điển, chị Hoa gửi Hường cho tôi. Chị nói Hường học khá, nhưng có nguy cơ phải nghỉ học, vì nhà nghèo. Nếu chị còn ở VN, chị sẽ đón cháu vào nuôi, nhưng chị lại sắp đi xa, chị muốn tôi nhận lời giúp chị...Thu, Hường là cháu gọi chị Hoa là cô ruột, và có họ hàng với gia đình dì Nhã....
Tôi chưa nghĩ đến vì không hình dung ra được mình sẽ có một gia đình như thế nào, nếu có một người lạ trong nhà (khi ấy, chúng tôi chỉ mới cưới nhau chưa đầy 1 tháng)...
Thời gian trôi nhanh, chỉ đến khi Bảo Khanh ra đời, chúng tôi mới cảm nhận được cái neo đơn, khó nhọc khi chỉ có 2 vợ chồng loay hoay với nhau. Nhớ lời chị Hoa, tôi nói anh Đường cho cháu nào vào ở với tôi
...Không ngờ, Thu, chứ không phải Hường được anh Đường chở xuống nhà tôi sau khi Bảo Khanh vừa tròn tháng tuổi....
Nhà nghèo, là chị cả của một gia đình đông con, ngay từ nhỏ, Thu đã phải nghỉ học, hết chăm mẹ sinh nở, lại phụ mẹ bồng ẵm các em, và theo cha đi hết nơi này, nơi khác nấu cơm cho thợ ăn. Tuổi thơ của con không biết đến một phút vui đùa, chạy nhảy như bao đứa trẻ khác....
Anh Trung - bố của Thu - nói : "Không phải là đem con đi ở đợ, mà chỉ muốn cô chú xem cháu như con cháu trong gia đình". Thế nhưng, ngày đó, chúng tôi nghèo quá, nên không ít lần, anh Trung, chị Thuý muốn đưa Thu về nhà, hay sang ở với dì Hà. Dĩ nhiên, là cha mẹ, mình đã nghèo, muốn con được sung sướng hơn mới đành lòng xa con, chứ đâu ngờ, cho con ở với người ngoài còn khổ hơn mình, nên quyết định của anh chị là hoàn toàn có lý
Tôi không ngờ, Thu đã chọn quyết định ở lại cùng chúng tôi, đồng cam cộng khổ, chia xẻ ngọt bùi, cay đắng. Con nói : " Mình có chia xẻ lúc người ta nghèo, khó khăn, thì sau này, người ta mới quý trọng mình, chứ đợi khi người ta giàu có, mình lại hưởng thì ai mà cho không đâu ?''
18 năm, con đã sống hết lòng cùng bố mẹ, các em, các em khôn lớn chừng nào, có mồ hôi, công sức của con chừng ấy. Ông bà nội, ngoại đau ốm, con chẳng nề hà làm bất cứ việc gì được giao, vượt xa hẳn sự lo lắng những người con, cháu ruột khác...
Và cũng chẳng biết tự bao giờ, bố mẹ đã không còn phân biệt giữa con và các em nữa. Với bố mẹ, con gần như là con gái lớn trong nhà, bố mẹ tin yêu, quý trọng con, còn các em luôn nghe lời chị, gắn bó với chị Thu thật nhiều
Chỉ với 2 bộ quần áo cũ, và văn hoá hạn chế, nhưng những gì con làm cho bố mẹ thật to lớn, nó chính là "một đồng của lễ mà bà goá dâng cúng" đấy, con à
Ngày mai, mới là SN con, nhưng mẹ biết, ngay từ bây giờ, bô mẹ, các em, dì Út, và còn nhiều người nữa, ai cũng nghĩ đến những món quà, những lời chúc tốt đẹp gửi tặng con, để minh chứng cho một tình thương yêu mà bố mẹ, các em và mọi người dành cho con đấy
30 Tháng 4 Tưởng Nhớ Nhà Văn Chu Tử
-
Sáng ngày 2-5 của hơn ba chục năm về trước tại Subic Baỵ Tôi đứng dưới con
đường dốc lối đi bệnh xá nhìn lên đám người đi ngược về khu tạm trú, chưa
kị...
Thư gởi em 01
-
Con,
Đã có lần trong bữa cơm trưa, con nói như muốn khóc với bố mẹ rằng :
- Con có cảm giác rằng đang đánh mất chính mình… Con không biết phải làm
sao. Co...
Ngồi thẳng lưng, tránh đau vùng thắt lưng hông
-
*Người làm nghề thường phải ngồi lâu như thợ may, thợ sửa xe, nhân viên văn
phòng... dễ bị đau ở chính giữa cột sống, lan sang bên cạnh, xuống 1 bên
mông v...
Download File from RapidShare.com, Mega .v.v...
-
Rút kinh nghiệm những lần trước, cứ đưa trang Leech nào ra ngoài là chỉ một
vài ngày sau trang đó bị Out luôn vì số lượng thành viên trang Web của mình
vào...
Chuyện phim buồn
-
Những khi lỡ xem phim buồn, thường làm tôi xót xa...
Đây không phải là xem phim, nhưng...
T gọi điện thoại, nhắn : "Trong tuần này, T xuống Sg, chậm lắm l...
Học bổng Monbukagakusho
-
Học bổng monbukagakusho là một trong những học bổng lớn nhất của JP dành
cho bậc đại học, sau đại học. Với việc miễn học phí, mà nếu phải đóng sẽ
khoảng 25...