Wednesday, November 26, 2008

Viết cho SN con - Minh Thu

Trong Kinh Thánh Tân Ước - Tin mừng theo Thánh Mác co, chương 12 có bài viết :

Tiền dâng cúng của bà goá nghèo (Lc 21,1-4)

(41) Ðức Giêsu ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Ðền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. (42) Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu Rôma. (43) Ðức Giêsu liền gọi các môn đệ lại và nói: "Thầy bảo thật anh em : bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. (44) Quả vậy, mọi người điều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống mình".

Giống hình ảnh bà goá nghèo trên đây, Thu chỉ có 2 bộ quần áo cũ, sờn vai, cùng với một trình độ văn hoá lớp 2 làm hành trang khi bước vào nhà tôi.

Như một định mệnh hay duyên nợ thế nào không hiểu được, Thu đã sống, đã gắn bó cùng chúng tôi gần18 năm bằng cả một tấm lòng thơm thảo và hiếu thuận như một đứa con lớn trong gia đình

Ngày ấy...trước khi đi Thuỵ Điển, chị Hoa gửi Hường cho tôi. Chị nói Hường học khá, nhưng có nguy cơ phải nghỉ học, vì nhà nghèo. Nếu chị còn ở VN, chị sẽ đón cháu vào nuôi, nhưng chị lại sắp đi xa, chị muốn tôi nhận lời giúp chị...Thu, Hường là cháu gọi chị Hoa là cô ruột, và có họ hàng với gia đình dì Nhã....

Tôi chưa nghĩ đến vì không hình dung ra được mình sẽ có một gia đình như thế nào, nếu có một người lạ trong nhà (khi ấy, chúng tôi chỉ mới cưới nhau chưa đầy 1 tháng)...

Thời gian trôi nhanh, chỉ đến khi Bảo Khanh ra đời, chúng tôi mới cảm nhận được cái neo đơn, khó nhọc khi chỉ có 2 vợ chồng loay hoay với nhau. Nhớ lời chị Hoa, tôi nói anh Đường cho cháu nào vào ở với tôi

...Không ngờ, Thu, chứ không phải Hường được anh Đường chở xuống nhà tôi sau khi Bảo Khanh vừa tròn tháng tuổi....

Nhà nghèo, là chị cả của một gia đình đông con, ngay từ nhỏ, Thu đã phải nghỉ học, hết chăm mẹ sinh nở, lại phụ mẹ bồng ẵm các em, và theo cha đi hết nơi này, nơi khác nấu cơm cho thợ ăn. Tuổi thơ của con không biết đến một phút vui đùa, chạy nhảy như bao đứa trẻ khác....

Anh Trung - bố của Thu - nói : "Không phải là đem con đi ở đợ, mà chỉ muốn cô chú xem cháu như con cháu trong gia đình". Thế nhưng, ngày đó, chúng tôi nghèo quá, nên không ít lần, anh Trung, chị Thuý muốn đưa Thu về nhà, hay sang ở với dì Hà. Dĩ nhiên, là cha mẹ, mình đã nghèo, muốn con được sung sướng hơn mới đành lòng xa con, chứ đâu ngờ, cho con ở với người ngoài còn khổ hơn mình, nên quyết định của anh chị là hoàn toàn có lý

Tôi không ngờ, Thu đã chọn quyết định ở lại cùng chúng tôi, đồng cam cộng khổ, chia xẻ ngọt bùi, cay đắng. Con nói : " Mình có chia xẻ lúc người ta nghèo, khó khăn, thì sau này, người ta mới quý trọng mình, chứ đợi khi người ta giàu có, mình lại hưởng thì ai mà cho không đâu ?''

18 năm, con đã sống hết lòng cùng bố mẹ, các em, các em khôn lớn chừng nào, có mồ hôi, công sức của con chừng ấy. Ông bà nội, ngoại đau ốm, con chẳng nề hà làm bất cứ việc gì được giao, vượt xa hẳn sự lo lắng những người con, cháu ruột khác...

Và cũng chẳng biết tự bao giờ, bố mẹ đã không còn phân biệt giữa con và các em nữa. Với bố mẹ, con gần như là con gái lớn trong nhà, bố mẹ tin yêu, quý trọng con, còn các em luôn nghe lời chị, gắn bó với chị Thu thật nhiều

Chỉ với 2 bộ quần áo cũ, và văn hoá hạn chế, nhưng những gì con làm cho bố mẹ thật to lớn, nó chính là "một đồng của lễ mà bà goá dâng cúng" đấy, con à

Ngày mai, mới là SN con, nhưng mẹ biết, ngay từ bây giờ, bô mẹ, các em, dì Út, và còn nhiều người nữa, ai cũng nghĩ đến những món quà, những lời chúc tốt đẹp gửi tặng con, để minh chứng cho một tình thương yêu mà bố mẹ, các em và mọi người dành cho con đấy

Tuesday, November 25, 2008

Ngây thơ

Ba mẹ ao ước giữ lại tất cả những hình ảnh ngây thơ, ngộ nghĩnh, đáng yêu nhất của các con, những thiên thần nhỏ của ba mẹ.

Hy vọng những tấm hình này, cùng với kỷ niệm gia đình sẽ luôn là hành trang giúp các con vào đời, là chỗ dựa bình yên cho các con sau này và mãi mãi...


Monday, November 24, 2008

Tám mối phúc thật

Sáng nay, nhìn thấy thời khoá biểu của con trên mặt bàn, mẹ vui lắm. Mẹ biết, con là đứa con ngoan, luôn cố gắng vâng lời ba mẹ học tập, rèn luyện để ba mẹ được hài lòng

Và như vậy, mẹ cũng phải nhìn lại xem, mẹ đã dạy tụi con thế nào, mẹ có đặt trên vai tụi con áp lực học tập, trách nhiệm lớn lao quá không ? Mẹ có ích kỷ khi hướng các con đến những ước muốn của mình mà quên đi mơ ước riêng của chính bản thân con không ?

Mẹ biết, các con của mẹ trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, có chiều sâu hơn các bạn đồng trang lứa, nên con, chị Bảo Khanh, thậm chí là bé Nhí, sẽ khó hoà đồng với các bạn, và khoảng cách giữa con và các bạn cũng vì thế mà xa rất nhiều.

Mẹ cũng biết, vì cách sống của ba mẹ, các con cũng bị thiệt thòi, hy sinh những sở thích cá nhân của mình, khiến tụi con xa lạ với các bạn, khi mà cuộc sống và tuổi trẻ bây giờ thường đánh giá nhau qua hình thức bên ngoài, qua một số tiêu chuẩn vật chất nào đó

Mẹ thật có lỗi với các con, nhưng mẹ vẫn không thể thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của mình, nên mẹ lại càng phải xin lỗi con thêm lần nữa, Kyo của mẹ à

Bố mẹ luôn mở cửa, đón nhận tất cả những ai cần đến bố mẹ, và trong bất cứ khả năng của mình, bố mẹ sẵn sàng giúp đỡ không ngần ngại, và dĩ nhiên, như thế, khiến các con ít nhiều bị chia xẻ. Các con phải bớt đi một phần không gian riêng tư của mình, các con phải giảm một phần nhu cầu sở thích của mình...nhưng các con của mẹ thật dễ thương, chưa bao giờ buồn phiền ba mẹ vì những điều này cả.
Vì thế, mẹ cảm ơn các con đã ủng hộ việc làm của ba mẹ

Con ơi, mẹ vẫn thường nghĩ rằng của cải, vật chất mà chúng ta hiện đang có, nó chẳng bao gìơ tồn tại vĩnh hằng, hôm nay, ta có thể có, nhưng biết đâu, ngày mai, chúng ta trở thành tay trắng.mà thôi. Mẹ thì luôn muốn để lại cho các con những gì không thể mất đi, không ai lấy được của tụi con cả.

Khi làm bất kỳ việc gì, các con luôn là suy nghĩ đầu tiên của bố mẹ. Mẹ chỉ ao ước rằng, sau này, vì điều kiện nào đó hay lỡ bố mẹ có mệnh hệ gì, mà các con phải xa bố mẹ, bố mẹ chỉ mong rằng sẽ có những người đón các con vào nhà như bố mẹ đã từng giúp mọi người vậy thôi

Hôm qua, chú Huy nói với mẹ : "Em và nhà em thường suy nghĩ các bác sống đúng là 8 mối phúc thật đấy". Chú Huy khen bố mẹ quá lời rồi, bố mẹ cũng bình thường thôi, nhưng dù sao cảm ơn chú cô đã phần nào hiểu được bố mẹ

Các con là con của bố mẹ, khi sinh ra, các con đã có những tố chất thông minh được thừa hưởng từ dòng họ 2 bên, các con hãy hãnh diện và tự hào về điều đó. Bố mẹ thường lấy câu chuyện tương tự trong dụ ngôn như sau :

"Ông nhà giàu trước khi đi xa, gọi 3 anh đầy tớ lại và trao cho người thứ nhất 1 nén bạc, người thứ hai 3 nén, và người thứ ba 5 nén. Sau một thời gian ông ta trở về, người thứ 1 đưa cho ông chủ 2 nén bạc và nói :
- Tôi gửi lại số bạc ông giao cho tôi và số lời sinh ra được từ số tiền này
Người thứ hai cũng đưa lại cho ông chủ 4 nén bạc gồm 3 nén được giao và 1 nén sinh lời. Còn người thứ ba thì gửi lại ông chủ 5 nén bạc và nói :
- Số tiền ông giao cho, tôi sợ mất, nên đã chôn kỹ ỡ một nơi, hôm nay tôi xin gửi lại cho ông
Dĩ nhiên, người chủ khen ngợi người đầy tớ thứ nhất và quở trách người thứ ba rồi"

Qua câu chuyện này, mẹ chỉ muốn nói với các con rằng : "Chúa cho chúng ta mỗi người một khả năng khác nhau, việc này cũng có thể hiểu là cả cuộc sống vật chất, kinh tế khác nhau nữa. Nếu Chúa giao cho chúng ta nhiều hơn người khác, nghĩa là trọng trách của chúng ta nhiều hơn, chúng ta phải cố gắng sống sao cho sinh lợi trên những gì chúng ta đã được giao.

Kyo à, khả năng của con nhiều lắm, mẹ biết. Con trai của mẹ rất giỏi, chính vì thế, mẹ luôn muốn con dùng khả năng của mình để làm một điều gì đó rạng danh cho dòng họ, giúp đỡ được nhiều người khác xung quanh mình.

Mẹ biết, nói với con những điều này, bố mẹ lại đặt lên vai con một áp lực, nhưng con ơi, bố mẹ không đẩy con ra để con tự bơi giữa biển trời bao la, bố mẹ vẫn ở bên con, và con cứ mạnh dạn lên, tự tin lên đã có bố mẹ sẵn sàng ủng hộ con, nâng đỡ con mà

Có lần, mẹ đọc báo thấy Bill Gate để lại quyền thừa kế cho 3 con trai của ông số tiền 10 triệu dollar, còn hơn 40 tỳ dollar, ông dành cho từ thiện. Mẹ liền nói với con : "Vậy là một trong những người giàu nhất hành tinh này có cùng quan điểm với me"

Bố mẹ bảo bố mẹ chỉ nuôi tụi con đến 25 tuổi thôi, từ bây giờ đến 25 tuổi, các con xin bố mẹ cái gì cũng được, nhưng từ 25 tuổi trở đi, dứt khoát, bố mẹ không cho gì thêm nữa, nếu lúc đó, bố mẹ còn tiền, bố mẹ sẽ làm từ thiện. Các con có buồn vì chuyện này không ?

Đừng buồn bố mẹ, các con à. Các con là tài sản quý giá nhất của bố mẹ. Đôi khi, nghĩ đến các con, mẹ càng cảm thấy, mẹ không cần gì cả, mẹ chỉ cần nhìn các con trưởng thành, khôn lớn, và vào đời vững chắc bằng một công việc ổn định, một cuộc sống gia đình hạnh phúc, bình an...là mẹ yên lòng

Nên mẹ nói các con hãy xin bố mẹ đi, xin nhiều vào, nhưng đừng xin điện thoại này, xe này, quần áo này...những thứ này nó có thể mất, có thể cũ và đôi khi nó còn làm nguy hiểm đến tính mạng của tụi con nữa. Các con hãy xin ba mẹ sức khoẻ, tri thức, và nhiều cái khác mà bố mẹ sẵn sàng cho, để lại cho tụi con nhưng không ai lấy được của tụi con đi hết

Cuối cùng, mẹ cảm ơn những cố gắng của tụi con trong thời gian đã qua. Mẹ vui lắm.

Còn đây là tám mối phúc thật, các con đều thuôc, nhưng các con đọc lại những gì mẹ viết và suy nghĩ thêm nhé

Thứ nhất: ai có lòng khó khăn, ấy là phúc thật, vì chưng nước Đức Chúa Trời là của mình vậy.

Thứ hai: ai hiền lành, ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được đất Đức Chúa Trời làm của mình vậy.

Thứ ba: ai khóc lóc, ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được yên ủi vậy.

Thứ bốn: ai khao khát nhân đức trọn lành, ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được no đủ vậy.

Thứ năm: ai thương xót người ấy là phúc thật, vì chưng mình sẽ được thương xót vậy.

Thứ sáu: ai giữ lòng sạch sẽ ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được thấy mặt Đức Chúa Trời vậy

Thứ bảy: ai làm cho người hòa thuận, ấy là phúc thật, vì chưng sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời vậy.

Thứ tám: ai chịu khốn nạn vì đạo ngay, ấy là phúc thật, vì chưng nước Đức Chúa Trời là của mình vậy

Giấy khen của tôi

Ngày còn đi học, tôi có nhiều giấy khen và bảng danh dự lắm, nhưng tôi không còn giữ nữa, vì hiện tại, tôi phải lưu lại rất nhiều giấy tờ quan trọng khác của gia đình...

Và cũng như bố, tôi chỉ gìn giữ tất cả sổ học bạ, phiếu liên lạc, giấy khen của các con tôi từ lớp 1 đến giờ...

Tuy vậy, tôi vẫn còn duy nhất tờ giấy khen này để khoe với các con đấy : Đó là giấy khen của Sở Giáo Dục TPHCM do Giám Đốc Sở ký, khen thưởng cho tôi nhân kỳ thi tốt nghiệp phổ thông Trung Học đoạt loại giỏi...

Photobucket

"Tre già, măng mọc"...
"Con hơn cha là nhà có phúc" .

Tờ giấy khen của tôi cũng chỉ còn là kỷ niệm, là quá khứ đã qua. Chỉ có các con là hiện tại, và tương lai cần hướng tới.

Mẹ rất mong, Bảo Khanh và Duy sẽ vượt qua mẹ, đạt kết quả cao trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông nhé.

Đó mới chính là điều bố mẹ trông chờ nhiều nhất, các con ạ

Dụ ngôn : Thợ làm vườn nho

Bài này đã được Cha giảng tại các nhà thờ từ CN cách đây 2 tuần. Không hiểu sao, mẹ thích bài dụ ngôn này lắm. Suy ngẫm về nó, chúng ta sẽ từ bỏ được cái thói ghen ghét cố hữu của con người. Chúng ta sẽ biết đánh giá đúng giá trị về mình, và của mọi người chung quanh để không còn phân bì, so sánh, kể công và ghen tuông nữa. Chúng ta sẽ có một tầm nhìn khác, sẽ hướng thượng, nhân bản, vị tha hơn.

Dụ ngôn này chẳng xa lạ gì với các con đâu. Tuy vậy, mẹ vẫn chép vào đây nhé :

«Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. (2) Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. (3) Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. (4) Ông cũng bảo họ: «Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng». (5) Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. (6) Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: «Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?» (7) Họ đáp: «Vì không ai mướn chúng tôi. «Ông bảo họ: «Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!» (8) Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: «Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất». (9) Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. (10) Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. (11) Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: (12) «Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt». (13) Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: «Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? (14) Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. (15) Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?»

Cùng suy ngẫm, các con nhé :

1. Con có đồng ý với cách xử sự của ông chủ vườn nho không? Tại sao? Lý do khiến con đồng ý hay không đồng ý dựa trên lòng ích kỷ của con người hay dựa trên lòng yêu thương?

2. Con có phân biệt 2 thứ công bằng: công bằng có tình thương, và công bằng không có tình thương không? Con thích thứ công bằng nào?

Mới đọc, ai cũng cảm thấy ông chủ làm vườn nho đối xử như thế với những người làm thuê là không công bằng: người làm ít cũng như người làm nhiều đều nhận một mức lương bằng nhau. Vì theo suy nghĩ bình thường của người đời, người làm nhiều phải hưởng lương cao hơn người làm ít. Nghĩ như thế là hoàn toàn đúng và hợp lý.

Nhưng với tình thương, người ta có thể suy nghĩ khác, cao hơn, mà vẫn hoàn toàn hợp lý.

Chúng ta vẫn thường suy nghĩ về sự công bằng như thế này :

Những người có tài năng, có sức khỏe thì luôn luôn làm được nhiều hơn nên được hưởng lương cao hơn những người yếu đuối, kém tài năng, bất chấp những người yếu đuối này có thể có nhu cầu lớn hơn hay nhiều hơn.

Vì thế, người có tài có sức thường giàu có, còn người ít tài kém sức thường nghèo khổ.

Như thế, nhu cầu của tôi dù có lớn đến đâu, nhưng nếu tôi làm được ít, thì tôi chỉ được hưởng ít, cho dù hưởng ít như thế thì tôi sẽ rất thiếu thốn và đau khổ.

Còn nhu cầu của anh dù rất ít, nhưng nếu anh làm được nhiều, thì anh vẫn được hưởng nhiều, cho dù hưởng nhiều như thế anh sẽ dư thừa một cách vô ích. Đó là điều hợp lý theo lẽ thường và dường như không thể nào làm khác hơn được.

Còn công bằng theo kiểu có tình thương kia, nếu áp dụng sẽ có cái dở là làm cho nhiều người đâm ra lười biếng: vì có làm chăm thì cũng chỉ được hưởng bằng người lười. Cứ nghĩ như thế thì sẽ chẳng còn ai hứng thú trau giồi tài năng của mình làm gì, vì có tài thì chẳng ích lợi gì cho mình hơn không có tài. Ai cũng có tính ích kỷ, không ai muốn hy sinh một cách vô vị lợi cho ai cả. Ai cũng muốn dùng tài năng hay những lợi thế mình có được để phục vụ mình, để làm lợi cho mình trước đã, không mấy ai muốn ưu tiên cho tha nhân, cho những kẻ hèn kém, yếu thế, dù họ có nhu cầu nhiều hơn mình. Nếu có tài năng mà không đem lại ích lợi cho mình, thì tài năng để làm gì? (www.vietcatholic.net)

Một xã hội lý tưởng, hoàn hảo thường xây dựng cuộc sống hạnh phúc của người dân gần giống ý tưởng của dụ ngôn này, trong đó mọi người đều được hạnh phúc. Để được hạnh phúc như thế thì mọi người phải yêu thương nhau, và yêu thương một cách cụ thể là phải quên mình đi để lo cho người khác. Khả năng hay tài năng của mỗi người là để phục vụ, để lo cho lợi ích chung, chứ không ai dùng tài năng chỉ để vun quén cho mình.

Một gia đình hạnh phúc nếu mọi người trong nhà đều yêu thương lo lắng cho nhau. Những người lớn, có nhiều khả năng, thì đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Những em nhỏ tuy không đi làm, nhưng vẫn phải ăn, học, và do đó phải tiêu một món tiền không nhỏ. Nếu trong nhà có một người đau yếu, bệnh tật, thì người bệnh này có thể không làm ra được một đồng nào, nhưng lại có thể tiêu một số tiền lớn nhất trong nhà vì tiền thuốc, tiền bác sĩ rất mắc. Trái lại, người làm ra nhiều tiền nhất trong nhà có thể lại tiêu xài tiền ít nhất, vì có ít nhu cầu nhất. Nhưng anh ta vẫn không lấy thế làm bất công, mà cảm thấy như thế là hợp lý. Anh cho rằng số tiền trong gia đình phải được chia tỷ lệ với nhu cầu của mỗi người chứ không phải tỷ lệ với số tiền mà mỗi người kiếm được.

Trong dụ ngôn người chủ vườn nho trả tiền theo nhu cầu chứ không theo giờ làm thật là hợp lý nếu xét theo lý luận của tình thương. Những người làm từ sáng sớm hay những người chiều mới vào làm, người nào cũng đều có vợ con phải nuôi, một gánh gia đình phải cưu mang.

Người vào làm sau, sở dĩ họ vào làm trễ chỉ vì họ không có may mắn có việc để làm từ sáng sớm, cho dù họ rất muốn có.

Đương nhiên sự công bằng ấy chưa thể áp dụng một cách phổ biến trong một xã hội mà các thành viên còn quá ít tình thương. Nhưng ít ra nó có thể áp dụng và cần phải áp dụng trong gia đình chúng ta, các con ạ?

Nếu có một lúc nào đó, các con cảm thấy dường như bố mẹ không công bằng trong yêu thương đối với các con, các con hãy nghĩ đến bài dụ ngôn này.

Các con ra đời và được bố mẹ đón nhận, nuôi dưỡng trong ngôi nhà này tại những thời điểm khác nhau. Bảo Khanh đến với bố mẹ sớm nhất, và trễ nhất là bé Nhí. Nhưng tất cả các con đều được thụ hưởng bằng nhau, đều nhau trong tình thương của bố mẹ. Cái đều nhau đó, cái công bằng đó, không phải thể hiện bằng những phép tính cộng trừ, so sánh bình thường, mà là : tất cả các con đều được bố mẹ chăm sóc tối đa bằng tất cả khả năng của bố mẹ, nhằm đáp ứng những nhu cầu cần thiết cho tụi con, để tụi con được nên người

Đừng so đo, tính toán rằng bố mẹ thương ai hơn, như thế, chính các con đã tự hạ thấp mình đấy. Vì sao mình lại không tin mình được bố mẹ rất mực thương yêu ? Có lần, mẹ nói vui với Bảo Khanh rằng : " Chỉ có con ghẻ mới không được thương bằng con ruột. Nếu con cảm thấy mẹ không thương con, thì con là con ghẻ đấy"

Có thể, với từng đứa, bố mẹ có cách thương khác nhau nên do đó, cách ứng xử cũng khác nhau. Nếu cách bố mẹ thương các con không như các con mong đợi, thì đừng bao giờ trách bố mẹ không thương các con, chỉ vì các con chưa thực sự hài lòng với những gì mình đang có mà thôi

- Nếu con cảm thấy có vẻ mình ít được quan tâm chăm sóc hơn các em, hãy nghĩ rằng : "bố mẹ muốn rèn luyện mình đấy"
- Nếu con cảm thấy bị bố mẹ sai vặt nhiều việc hơn, hãy nghĩ rằng "ta đã được bố mẹ tin cậy hơn các chị em khác"
- Nếu con cảm thấy hay bị bố mẹ la mắng, hãy nghĩ rằng " bố mẹ đang chăm sóc mình mà"

Nên tự lý giải để tìm ra đáp số của bài toán tình yêu, các con ạ. Và mẹ rất mong các con sẽ luôn hoà thuận, thương yêu, gắn bó với nhau để "Thiên đàng" sẽ hiện hữu ngay chính trong ngôi nhà mình,. các con nhé

Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha

Trưa nay, anh Hân hỏi các con, cháu : "Trong cuộc đời của Chúa Giesu, có rất nhiều hình ảnh : Chúa Hài Đồng ngây thơ, Chúa trong tiệc cưới Cana, Chúa làm phép hoá bánh, Chúa chữa bệnh, Chúa cầu nguyện...Các con thích hình ảnh nào của Chúa nhất ? Và tại sao thích ?"...

Dĩ nhiên, các con, cháu khá bất ngờ, nên tỏ ra lúng túng không tìm được câu trả lời...Bé con được bố mẹ mớm lới, chọn hình ảnh Chúa hài đồng trong hang đá (sắp Noel rồi), nhìn thấy thương quá, muốn bế vào lòng quá. Bố còn nói "muốn nhéo tai quá" nữa chứ.

Bảo Khanh nói thích hình ảnh Chúa giảng dụ ngôn, vì các dụ ngôn của Chúa, dụ ngôn nào cũng hay, ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Câu trả lời này chỉ tạm thôi, chưa sát nội dung lắm. Bia thì chưa đưa ra được hình ảnh cụ thể. Duy trả lời sau cùng. Con trai của mẹ chọn hình ảnh của Chúa cầu nguyện trong vườn cây dầu, nơi được gọi là Ghết-sê-ma-ni, và điều con thích là :

....Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến. Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức.” Người đi xa hơn một chút, qụy xuống đất mà cầu xin cho giờ ấy rời khỏi mình, nếu có thể được. Người nói: “Áp-ba, Cha ơi! Cha có thể làm được mọi sự, xin tha cho con khỏi uống chén này. Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha.”....(Xem Mc 14:36)

“Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha”

Sẽ không quá xa vời, nếu chúng ta chiêm nghiệm đầy đù và hướng về đời sống thường ngày. Bài giảng tối nay, Cha nói : "Nếu chúng ta được Chúa chọn ở cùng, nơi đó sẽ có yêu thương ngự trị. Do đó, không chỉ là dân Chúa, không chỉ bạn có tên Thánh kèm theo là có Chúa ở cùng bạn, mà tất cả những ai, kể cả người ngoại đạo, nếu họ đối xử với anh em đồng loại những gì đẹp lòng, đẹp ý Chúa, thì mặc dù họ không biết, chưa biết Chúa là ai, Chúa vẫn chọn họ..."

Chúa ở ngay trong gia đình , Chúa chẳng ở đâu xa, nếu Cha mẹ, vợ chống, anh chị em, con cái yêu thương nhau

Con trai tôi chưa giải thích được nhiều, nhưng việc con chọn hình ảnh này gợi lên trong tôi bao điều suy nghĩ về con, về cách sống của con thời gian gần đây...

Sẽ thật bất ngờ, nếu bạn nghe được câu trả lời như sau từ một cậu con trai 16 tuổi nói chuyện với chị Thu của nó : "Duy thích gì nhất ?'

- Em chẳng biết là em thích cái gì, hình như bây giờ, em chỉ thích làm cho mọi người thân chung quanh em vui. nếu mọi người vui, là em vui rồi"

Con cố gắng học, để bố mẹ vui lòng, mặc dù bản thân con chưa thể trả lời câu hỏi : "học để làm gì ?" cho chính mình...Con dịch bài, kiếm tiền bằng chính mồ hôi, sức lực của mình, nhưng con chưa hề tự mua sắm một cái gì cho bản thân. Thấy chị Khanh, bé Nhí thích xem phim, uống trà sữa, thích hộp đựng bút con thỏ lông xù, con sẵn sàng chiều theo, đi mua về tặng chị em...

Sáng CN, con trai hớn hở mời bố, mẹ, dì Út, chị Thu đi ăn sáng. Nhìn con gọi tính tiền và tự tay trả, tôi vui quá. Con trai tôi, dĩ nhiên còn nhiều cần được hướng dẫn, nhưng từ ý nghĩ của con biết vâng phục cha mẹ, phó thác vào cha mẹ, tin tưởng vào sự hướng dẫn của cha mẹ...đã là một sự trưởng thành. "Sống vì mọi người, nghĩ theo mọi người" không phải là tư tưởng dựa dẫm, ỷ lại như nhiều người lầm tưởng đâu, vì chỉ có tâm hồn sâu sắc, và sự rèn luện kiên triì mới thực hiện được.

"Xin đừng theo ý con, mà hãy làm theo ý Cha"

Cám ơn con trai. Con đã cho bố mẹ một niềm vui thực sự và rất bất ngờ từ câu trả lời của mình. Bố mẹ yêu thương con vô cùng, con ơi

Cùng suy nghiệm rộng hơn lời Chúa trong bài trích dẫn dưới đây, các con nhé :

“Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha”

(Mác-cô 14:36)

Ðây là giây phút quyết định cho toàn thể cuộc sống của Người. Người phủ phục xuống đất và nài xin Thiên Chúa, với lòng mến yêu tin tưởng Người gọi Chúa là “Cha”, xin tha cho mình khỏi phải “uống chén ấy” (Xem Mc 14:36), kiểu nói ám chỉ về cuộc khổ nạn cùng cái chết của Người. Người xin Chúa Cha cho giờ ấy qua đi… Nhưng cuối cùng Ðức Giêsu hoàn toàn phó mình cho ý Cha:

“Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha”

Ðức Giêsu biết rằng cuộc khổ nạn của mình không phải là một biến cố ngẫu nhiên, cũng không chỉ là một quyết định của con người, mà là một dự định của Thiên Chúa. Người sẽ bị người ta xét xử và ruồng bỏ, nhưng cái “chén” là do từ bàn tay Thiên Chúa.

Ðức Giêsu dạy ta rằng Chúa Cha có chương trình thương yêu của Người dành cho mỗi người chúng ta.
Tất cả mọi sự xảy ra, những gì ở chung quanh ta và cả những gì làm ta đau khổ, ta phải biết đọc chúng như ý Thiên Chúa, Ðấng yêu thương ta. Lúc đó mọi sự sẽ có ý nghĩa trong cuộc sống, tất cả mọi sự sẽ rất ích lợi, ngay cả điều lúc này xem ra vô lý không thể hiểu được, cả điều mà, như đối với Ðức Giêsu, có thể làm ta rơi vào một nỗi lo âu chết người.

Chỉ cần là, cùng với Người, bằng một thái độ hoàn toàn phó thác vào tình thương của Chúa Cha, chúng ta biết lặp lại:


“Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha”

Ý Chúa là sống, là vui mừng cảm tạ Người về những ân huệ ta nhận được trong cuộc sống, đôi khi đó không phải là ý ta muốn, cũng không phải là những tác động đều đều nối tiếp nhau rải rác trong đời ta.

Ý Chúa là tiếng của Người liên tục nói với ta cùng mời gọi ta, là cách thế Người tỏ cho ta tình thương của Người, để ban cho ta sự Sống tràn đầy của Người.

Chúng ta có thể diễn tả ý đó như hình ảnh mặt trời mà những tia sáng là như ý Chúa đối với mỗi người chúng ta. Mỗi người bước đi trên một tia sáng, khác biệt với tia sáng của người bên cạnh, nhưng vẫn luôn luôn đi trên một tia sáng mặt trời, nghĩa là trên ý Chúa.

Vậy tất cả chúng ta làm theo một ý muốn, ý Thiên Chúa, nhưng ý đó đều khác nhau đối với mỗi người. Sau đó khi những tia sáng càng gần mặt trời bao nhiêu thì chúng càng gần nhau bấy nhiêu. Chúng ta cũng vậy, khi ta càng đến gần Thiên Chúa, càng ngày càng chu toàn ý Chúa hơn, thì ta càng tiến lại gần nhau… đến khi tất cả chúng ta nên một.


Khi sống như vậy, trong đời ta mọi sự có thể đổi thay. Thay vì đi đến với người ta thích và chỉ thương yêu những người ấy, thì ta có thể đến với tất cả những ai ý Chúa đặt bên cạnh ta. Thay vì ưa chuộng những cái ta thích hơn cả, ta có thể chấp nhận những cái ý Chúa gợi lên cho ta và ưa chuộng chúng.

“Xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha”

Giây phút đã qua không còn nữa; giây phút tương lai ta chưa nắm được. Ðiều đó giống như một hành khách trên xe lửa: để đến đích người đó không đi đi lại lại, mà ngồi ở chỗ mình. Cũng vậy chúng ta đứng ở hiện tại. Con tầu thời gian tự nó đi. Thiên Chúa ta chỉ có thể mến yêu trong hiện tại Người ban cho ta, bằng cách ta thưa “vâng” với ý Người, cách mạnh mẽ, hoàn toàn và tác động.

Vậy ta hãy yêu mến nụ cười ta hiến tặng, công việc ta làm, cái xe ta lái, bữa ăn ta chuẩn bị, sinh hoạt ta tổ chức, người đau khổ bên cạnh ta.

Cả thử thách hay đau khổ cũng không được làm ta sợ hãi, nếu, cùng với Ðức Giêsu, ta biết nhìn nhận ra ở đó ý Chúa, cũng như tình thương của Người đối với mỗi người chúng ta. Hơn nữa ta có thể cầu nguyện như thế này:

“Lạy Chúa, xin cho con đừng sợ gì, bởi vì tất cả những gì xảy ra sẽ chỉ là ý Chúa mà thôi! Lạy Chúa, xin cho con đừng ước muốn gì cả, bởi vì không gì đáng ước ao hơn là duy chỉ ý Chúa mà thôi.

Ðiều gì quan trọng trên đời? Ý Chúa quan trọng.

Xin cho con đừng hoảng sợ trước điều gì, bởi vì trong mọi sự đều có ý Chúa. Xin cho con đừng tự mãn vì điều gì cả, bởi vì mọi sự đều là ý Chúa.”

Chiara Lubich
Lm. J B Vượng, chuyển dịch
(trích simonhoadalat.com)

Dành tặng anh - Tình yêu của em

Photobucket


Tình yêu


Là loài hoa nở không cần tiết mùa
Là đất trời nuôi sống thân thể người tình
Là nắng của mùa hè ôn đới
Là lửa của những ngày tuyết rơi mù trời
Là mưa trên ngọn cao thành phố
Là tất cả...

Cũng có khi,

Chỉ là một nhánh cỏ trôi trên dòng lênh đênh..

Và một ngày kết vòng cho đôi chân người thiếu nữ dậy thì
Là vàng ngọc - từ mỏ hầm xa xôi đem về
Kết thành nữ trang đeo trên ngực người đàn bà quý phái...

Đây là đoạn văn của Kahlil Gibran tôi yêu thích từ lâu, trong một cuốn tiểu thuyết vô cùng dễ thương và cảm động mà tôi không còn nhớ tên là gì nữa...

Tôi đã chép tặng duy nhất đoạn văn này cho chồng tôi ...

Thế mà 20 năm sau, bỗng dưng vô tình tôi ghi lại nó trong Album lưu niệm tặng đám cưới của Bình...Có lẽ vì tôi muốn cầu chúc cho Bình và An có một tình yêu thật đẹp, thật nồng nàn, thật đằm thắm

Chàng bảo tôi : " Này em, sao lại thế ? Cái này anh mua bản quyền rồi mà ? "

Nhưng chẳng để tôi phân trần gì cả, chàng nói : " Mà thôi, 20 năm rồi, anh chẳng chiếm hữu nó làm của riêng mãi đâu"

Cám ơn anh thật nhiều, anh yêu